‘‘Em…!’’
‘‘Em cái khỉ chó gì, tôi làm gì có thằng anh là tra nam như anh.’’
‘‘Em…!’’
‘‘Ô hay, đã bảo là tôi không có anh trai như anh mà. Anh thích nhận vơ lắm à?’’
‘‘Hừ, em được lắm.’’
‘‘Cảm ơn, anh cứ quá khen, nhưng mà anh khen đúng rồi đấy.’’
‘‘Rồi em sẽ phảo hối hận khi bỏ qua môt người như anh!’’
‘‘Nhìn mặt tôi có chỗ nào giống sẽ hối hận khi bỏ qua anh không?’’ Nói rồi tôi chỉ vào bản thân mình và nhìn anh ta với ánh mắt kiểu ‘‘Chắc bố mày cần’’.
‘‘Nam Nam!’’ Đúng lúc này Phó Đông Thần chạy đến, trên tay anh ôm một con gấu bông nhỏ hình quả bơ. Vừa nhìn thấy Trương Thâm đang đứng chỗ tôi thì sắc mặt anh tối lại. Cái gì gọi là ‘‘Mặt đen như đít nồi’’, chính là cái này.
‘‘Nam Nam, tên đó là ai vậy?’’ Trương Thâm lên tiếng, tay chỉ thẳng vào mặt anh, đã thế còn động tay động chân lay lay người tôi khiến não tôi muốn văng ra ngoài luôn.
Phó Đông Thần dường như cũng biết tôi khó chịu nên anh nhanh chóng hất tay Trương Thâm ra. Tay Trương Thâm bị hất ra nên tôi theo quán tính sẽ bị ngã. May mà chồng nhà tôi nhanh tay đỡ tôi kịp, không thì chắc giờ tôi đã tiếp xúc với mặt đất bằng người mình rồi.
Chỉ có điều lúc ấy tôi không biết, nếu như tôi khó chịu một thì anh khó chịu gấp trăm, gấp nghìn lần tôi.
‘‘Nam Nam, em không sao chứ?’’ Phó Đông Thần lên tiếng hỏi, một tay anh bế tôi, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421561/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.