‘‘Anh chưa trả lời câu hỏi của em. Muốn tối nay nằm làm bạn với muỗi à?’’ Tôi nghiêng đầu hỏi anh, nét mặt tươi cười như thể đang hỏi tối nay ăn gì.
‘‘Tôi… Tôi đâu có.’’
'‘Vậy tại sao nét mặt anh trông không giống người khỏe mạnh thế?"’
‘‘Tại anh ngửi được mùi gì đó như đang phá hủy khứu giác.’’
‘‘Vậy sao?’’
‘‘Ừm. Mà lúc nãy em nói gì cơ? Nam Nam muốn bỏ tôi đi tìm mỹ nam khác?’’
''Đâu? Đứa nào? Đứa nào nói với anh là em bảo thế?"
‘‘Xin lỗi anh đi em hơi bị trung thủy đấy. Trừ những lúc không trung thủy ra thì lúc nào em cũng trung thủy hết.’’
Phó Đông Thần đen mặt, đưa tay lên cốc nhẹ vào trán tôi.
‘‘Trung thủy quá nhỉ?’’
‘‘Tất nhiên rồi.’’
Tôi vừa đáp xong thì bỗng nhiên có một làn khói bí ẩn bay ra từ phòng bếp. Linh cảm có điều không lành nên tôi cùng anh chạy xuống đó xem sao. Giác quan thứ sáu của tôi hoạt động năng suất thật, đúng là có điều không lành.
Vừa mới bước vào thì tôi thấy hai cục than nửa mùa một to một nhỏ đứng cười hì hì. Còn cái bếp thì tàn khỏi nói. Tôi đảo mắt qua chỗ bếp, phát hiện ra thịt đã cháy đen đến mức tôi có cảm giác ăn vào thì người bị ngộ độc thực phẩm chắc chắn là mình. Còn có nồi mì nữa, trời đất ơi, sống từng ấy năm trên đời mà tôi thề là cái bát mì chọc mù mắt người nhìn như này tôi mới lần đầu thấy ở ngoài đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421555/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.