Thế mà giờ nước mắt lại rơi lã chã ướt đẫm một mảng gối, nhiều khi tôi cũng chẳng thể hiểu nổi chính mình. Kiếp trước mình đã vô tình ra sao, người kia dù có thế nào cũng không quay lại nhìn. Vậy mà kiếp này chỉ cần người kia bỏ đi một chút là đã khóc giống như một đứa trẻ lạc mất mẹ. Thật khó hiểu...
Người ta vẫn hay nói không ai hiểu mình bằng chính mình, còn tôi thì khác. Người khác không hiểu tôi thì đã đành, ngay cả tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình. Có lẽ tính cách tôi quá thất thường mà chính tôi bây giờ mới nhận ra.
Gác lại chuyện đang suy nghĩ qua một bên, tôi nhấc máy gọi Châu Mộc Huy. Nhóc bạn thân này của tôi là một người rất tốt, lúc nào cũng lạc quan, yêu đời. Mặc dù thỉnh thoảng có hơi vô tri một chút là vô tri có đôi, ừ thì tôi là người vô tri cùng nó nè.
Nói chứ hai đứa cùng tần số mà làm bạn thân thì chắc ngồi kể chuyện đến kiếp sau mới hết chuyện để kể quá. Vừa nghĩ tôi vừa mở điện thoại lên, do đang quen trong bóng tối đột nhiên xuất hiện ánh sáng từ điện thoại khiến tôi phải nheo mắt lại.
Một lúc sau thì tôi nhìn vào điện thoại, chậc, bây giờ đã là sáu rưỡi sáng rồi. Tôi không nghĩ mình chỉ ngồi suy tư một lúc mà thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Tầm này có lẽ nhóc bạn thân mình đã dậy rồi nên tôi vào danh bạ rồi nhấn gọi Châu Mộc Huy.
Khác với mọi lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421549/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.