Tôi lúc này còn đang bận suy tư về những thứ cần thiết thì đã nằm gọn trong vòng tay của ai đó lúc nào không hay. Khi hồn tôi quay về xác thì tôi mới giận dỗi nhìn anh.
''Đi rồi sao không đi luôn đi? Về làm cái gì?''
Nói thì nói vậy thôi chứ tôi vẫn mong chồng mình ở bên cạnh mình. Mặc dù có thể sẽ không xứng, nhưng xin hãy để tôi tận hưởng chút thời gian ít ỏi có thể bên Phó Đông Thần.
''Tôi không đi nữa, Nam Nam sẽ không bỏ tôi đúng không?''
Do lần trước tôi không cho phép anh ấy xưng là ''Thần Thần'' nữa nên giờ anh chỉ có thể ngậm ngùi xưng ''tôi''. Mặc dù lúc mới xưng ''tôi'' thay vì ''Thần Thần'' anh còn đọc kiểu muốn ứa gan ứa máu, như thể không chấp nhận được mà sẽ lên cơn đau tim.
Nhưng với thân phận nóc nhà đầy uy quyền của tôi thì anh đương nhiên chính là bất khả kháng. Chứ mà còn phản kháng thì giờ anh đã không ở nhà rồi. Quay lại với câu hỏi ban nãy của anh, tôi suy nghĩ một lúc rồi lại dối lòng.
''Sẽ không.''
Đúng là sẽ không, nhưng mà là không thể không đi. Tôi không xứng, cũng không thể chiếm mãi vị trí này được, nên nhường cho người khác tốt hơn. Nhưng nếu thực sự có thể chiếm vị trí này mãi, tôi tình nguyện làm như thế. Vì tội lỗi, vì tiếc nuối, và cũng là vì... yêu.
Màn đêm vẫn chưa qua đi, nhưng tôi bây giờ đã yên giấc trong vòng tay ấm áp của người thương mình. Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421541/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.