Edit: Thanh Thạch
Đầu mùa đông tuyết bay rợp trời khiến thôn Hưng Nghiệp trong đêm khuya vốn yên lặng càng thêm cô tịch.
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên phủi bớt tuyết trên người, đập đập vào cánh cửa sắt, chỉ chốc lát sau, có người ra mở cửa.
“Đại Hổ, Thanh Nhiên, hai đứa về rồi à.” Mở cửa là một cô gái trẻ khoác chiếc áo lông ngắn, Vương Đại Hổ gật đầu, kêu một tiếng: “Chị họ…. Bà nội sao rồi….”
Tần Lam nghe vậy hốc mắt lại đỏ, lắc đầu: “Bác sĩ nói chỉ sợ không qua được đêm nay.”
Vương Đại Hổ cảm thấy trước mắt bỗng tối đen, vẫn là Lý Thanh Nhiên phía sau giữ hắn mới không ngã xuống.
Không nói nữa, mấy người vội vàng vào trong nhà.
Những người trong gia đình đều đã có mặt đông đủ, ba mẹ Đại Hổ, Tần Lam, còn cả Vương Diệu Tổ và Long Nhất Minh.
Thấy hai người vén rèm đi vào, Trương Phương vội lau nước mắt trên mặt: “Mau tới đây gặp bà đi, từ nhỏ đến lớn bà thương con nhất!” Vương Đại Hổ nặng nề gật đầu.
Trên chiếc giường gỗ, bà lão đã mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, nằm ở chỗ đó, khuôn mặt thật bình tĩnh, thấy hai người đi tới thì nở nụ cười.
“Đại, Đại Hổ và Nhiên Nhiên tới rồi….”
“Bà nội –” Nước mắt Vương Đại Hổ lạch cạch rơi xuống: “Cháu của bà đến rồi –”
“Tốt, tốt.” Bà lão khẽ cong khoé miệng, nói với mọi người trong phòng: “Các, các con ra ngoài đi, mẹ, mẹ có vài lời muốn nói với hai đứa.”
Đợi cho mọi người ra ngoài hết, bà lão nâng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-de-yeu-em-lan-nua/1305340/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.