Hoàng Minh nãy giờ còn kìm chế, tới khi nghe được câu nói này liền không kìm được nữa. Đứng phắc dậy, nhìn chằm chằm vào Phương Văn mà hỏi. “Cậu nói cái gì?”
Bạch Thiên nắm lấy cổ tay Hoàng Minh giật giật mấy cái ra dấu cho anh ta bình tĩnh lại trước. “Ngồi xuống trước đi.” Sau đó quay sang nói với Phương Văn. “Ý của anh là, Phú Kỳ đang muốn lật lại một câu chuyện khác. Người gây tai nạn ngày hôm đó, chính là bố của Hoàng Minh. Song song đó người say cũng là ông ta, còn người tài xế kia thì không say cũng không lái xe.”
Phương Văn gật gật đầu. “Đúng là như vậy. Cho nên tôi đã lén lút điều tra riêng về cậu ta một chút. Rốt cuộc lại vô tình phát hiện ra thêm một chuyện. Mẹ của cậu ta đã bị bệnh tâm thần vài năm gần đây. Sau thời điểm của bố cậu ta mất không được bao tháng thì bà ta cũng chuyển vào sống ở nơi đấy.”
Lúc này Thái Phong mới chen thêm một câu nữa. “Khoan đã, nếu như vậy là Phú Kỳ cùng với Đăng Khoa vốn là có quen biết hơn cả quan hệ bạn bè chung lớp. Ba của Phú Kỳ và mẹ của Đăng Khoa vì sao lại đi chung xe? Phương Văn cậu nói rõ một chút đi.”
Hoàng Minh cũng đang có cùng một thắc mắc với Thái Phong nên cũng im lặng lắng nghe câu trả lời từ phía Phương Văn. Bạch Thiên cố gắng khéo léo chạm vào lưng Hoàng Minh, trấn an bạch ngọc làm Hoàng Minh bình tĩnh được hơn một chút.
Phương Văn tiếp tục hít một hơi thật sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chan-menh-bach-ho-thien/883694/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.