Chuông học vừa reo lên thì Bạch Thiên cũng không vội đi ra. Lúc mọi người đã đi gần hết thì cậu mới từ từ ra khỏi chổ ngồi. Bước vòng qua bàn giáo viên ngước lên nhìn ra cửa liền bắt gặp một thân ảnh mà khiến cậu một bước muốn nhào tới ngay.
"Tìm tôi sao?"
Bạch Thiên đặt hai tay lên lan can đưa mặt ra nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh.
Vì đang thẩn thờ đứng nhìn ra ngoài sân trường nên anh ta có chút giật mình lui về phía sau.
"Giật cả mình!"
"Haha. Thì ra cái gan của anh cũng chỉ có bấy nhiêu."
Bạch Thiên lần đầu tiên cười lớn như vậy khiến Hoàng Minh có chút bối rối. Vốn dĩ anh định tới đây tìm cậu ta nhưng dáng vẻ này đúng là nuốt không trôi nên xoay người bước đi miệng lẩm bẩm. "Giằng co với tên này chắc khỏi ra trường!"
"Thật là không tìm tôi sao?"
Bạch Thiên vừa nói vừa xoay tựa vào lan can nhìn theo bước chân của Hoàng Minh lúc này đã có dấu hiệu đi chậm hơn.
Và.
Dừng lại.
Hoàng Minh oán thầm. "Được rồi! Để tránh ngày đau đầu đêm ngủ không yên. Mày cố gắng chịu đựng. Cố gắng một chút Hoàng Minh!"
"Anh lẩm bẩm gì đó. Tôi nghe được nhé." Bạch Thiên tiếp tục trêu chọc.
Hoàng Minh bậm môi vẫn không quay người lại.
"Gặp tôi ở phòng thí nghiệm. Cuối tuần phải gửi báo cáo cho giáo sư."
Nói xong liền thuận chân bước đi thẳng về phía trước. Một chút cũng không muốn ngoái lại để nhìn tên tóc trắng kia đang đặc biệt vui vẻ. Tới mức mà cái dáng vẻ lạnh như băng vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chan-menh-bach-ho-thien/883663/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.