Thật vất vả mới chịu đựng qua một buổi học, La Tiểu Nặc về đến nhà, mệt lả gieo người lên ghế sa lon. Cuộc sống học sinh này trải qua cũng không phải dễ dàng nhỉ, vừa phải cẩn thận lo lắng sợ bị lộ, còn phải bị bọn nhóc học sinh tiểu học ức hiếp, hơn nữa cậu nhóc kia là kẻ mình ghét nhất, thật là phiền muộn quá. "Ôi......" La Tiểu Nặc không khỏi phát ra tiếng thở dài.
"Tiểu Nặc, sao thế, tuổi còn nhỏ sao đã than thở thế? Lại đây, có tâm sự gì cứ nói cho cha." Cha La vừa vào cửa đã nhìn thấy con gái đang ủ rũ cúi đầu, yêu thương hỏi.
"Cha, người đã về rồi. Không có gì, chỉ là muốn thi thẳng lên cuộc thi của năm đầu trung học, có chút lo lắng mà thôi." La Tiểu Nặc sợ cha lo lắng, nên thuận miệng viện cớ.
"À, cha còn tưởng rằng chuyện gì lớn chứ, Tiểu Nặc, hôm nay cha về sớm như vậy bởi vì muốn nói cho con biết tin tốt. Công ty cha quyết định tài trợ cho trường trung học Tử Dương thành phố X." Cha La hưng phấn nói với Tiểu Nặc.
"A, đó chính trường nội trú trung học Tử Dương thành phố X toàn học sinh giỏi sao? Nghe nói chỉ cần có thể lên học trường đó, thì tỷ lệ có thể thi được vào năm đầu của trung học rất lớn, hơn nữa nghe nói tất cả những người vào được năm đầu trung học hoàn toàn có thể vào được đại học danh tiếng." La Tiểu Nặc tò mò hỏi.
"Không sai, chính là trường học đó." Cha La hả hê vỗ vỗ bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cai-tao-vo-cam-ba/34704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.