Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

Đúng lúc này, phòng truyền thanh truyền đến một giọng nói từ micro. “Này này này, mọi người có nghe được hay không, có nghe được hay không? Ồ, cũng không biết có nghe được hay không nữa, chờ tớ thử giọng trước đã, la la la, meo meo meo.” Trên sân thể dục, mọi người im lặng một lúc lâu, mồ hôi tuôn đầm đìa, người này ở đâu ra vậy, làm chuyện quái dị quá đi. “Khụ khụ, có lẽ là đã nghe được, chào mọi người, tớ là Quách Văn Văn sơ tam (lớp 9) ban 12, bây giờ không khí trận đấu đang rất khẩn trương, tớ có tin tức muốn thông báo với mọi người, giúp tâm trạng khẩn trương của mọi người thư giãn một chút. Không biết mọi người có biết giọng nói này hay không?” La Tiểu Nặc và cậu bé mập nghe truyền thanh đều sửng sốt một chút, Văn Văn sao lại chạy tới đó, đã xảy ra chuyện gì?

Phòng truyền thanh lại truyền tới giọng nói của Quách Văn Văn “Này này này, mau lên tiếng đi! Mày!”

“Hừ.”

“Ai da, không lên tiếng đúng không? Muốn biến thành như vậy đúng không? Nếu mày không nói, tao sẽ lấy bát bỏ thêm hai lọ hạt tiêu, một lọ nước tương, còn có mù tạc, dầu vừng điều chế thành thuốc nước trừng phạt.” Quách Văn Văn đe dọa nói.

Ặc… Còn có thuốc nước trừng phạt đó sao? Cái này rõ ràng là thuốc độc! Nhiều người khi nghe những lời này trong lòng nghĩ.

“Không, không nên, mày, mày đây là đang đe dọa. Tao có thể kiện mày đấy.” Người kia hoảng sợ nói.

“Ai da, tao phải sợ sao, ta phải sợ mày kiện tao à? Mày có tin tao bóp mũi của mày, cạy miệng mày ra cho mày uống thứ này hay không? Tao cho mày biết, đúng là tao đe dọa mày đó, thế nào hả? Hừ.” Quách Văn Văn giọng điệu vô lại nói.

“Đừng, đừng cho tao uống.” Giọng nói hốt hoảng truyền đến, “Tao nói, cái gì tao cũng nói.”

“Ồ, đây không phải là giọng nói của Tiểu Lạt Tiêu Chu Khiết từ phòng truyền thanh sao?” Một vài người ngồi trên khán đài nghi ngờ nói.

“Đúng vậy. Nghe giọng nói đúng là như vậy đấy. Xảy ra chuyện gì vậy?” Lại có một trận bàn tán.

Hà Hạo Hiên và La Tiểu Nặc quay đầu liếc nhau một cái, trong mắt đều là kinh ngạc và lo lắng.

Quách Văn Văn lại nói: “Đừng có lề mề, nhanh kể lại những chuyện đã xảy ra đi.”

“...”

“Ai da, mày còn không mau nói đi, được, tao sẽ nói hết những gì tao nhìn thấy là được, mày chỉ cần nói có hay không là được rồi. Mày phải thành thật trả lời, nếu không, thuốc nước trừng phạt đang chờ mày đó.”

Chu Khiết giống như bất đắc dĩ nói “Ừ.”

Phòng truyền thanh tiếp tục truyền đến giọng nói của Quách Văn Văn: “Các bạn học, các bạn hiện tại có lẽ đều thấy Bạch Yến Linh cũng thi chạy giống như La Tiểu Nặc. Nhìn thấy Hà Hạo Hiên cõngLa Tiểu Nặc thi đấu có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Cũng vì hoa khôi của trường Bạch Yến Linh thi đấu không công bằng. Nhưng các bạn có biết tại sao La Tiểu Nặc phải cỡi giày chạy bộ không, thậm chí vì sao cần Hà Hạo Hiên cõng mới có thể chạy không? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bạn học Tiểu Lạt Tiêu Chu Khiết đang ở trong phòng truyền thanh của chúng ta đã ở trong nhà vệ sinh đặt mảnh vụn thủy tinh bên trong giày của La Tiểu Nặc. Làm cho chân của La Tiểu Nặc bị thương đổ máu không thể chạy được nữa.”

“Cái này, có phải thật hay không vậy? Quá ác độc đi, lại đem mảnh vụn thủy tinh bỏ vào trong giày của người khác, quá xấu xa rồi.”

“Đúng vậy đó, hơn nữa còn là trước khi người khác chạy bộ nữa, thật sự là quá độc ác!” Tin tức đáng sợ tung ra làm cho tất cả thành phần bát quái đều sôi nổi bàn luận.

“Chắc là mọi người còn có một chút hoài nghi đối với lời của tớ, hiện tại Chu Khiết đang ở ngay ở bên cạnh tớ, tớ sẽ gọi cô ta đến hỏi một chút, cô ta sao lại loại hao tâm tốn sức, trăm phương ngàn kế mà đi mưu hại người ngay. Này, mau tới nói rõ với mọi người đi.”

La Tiểu Nặc bất đắc dĩ trợn mắt, Văn Văn này thật đúng là biết cách lợi dụng cơ hội phơi bày sự thật, thật là làm khó cho cô.

“Ách... Chào mọi người, tớ là Chu Khiết.” Một giọng nói run lẩy bẩy xuất hiện.

“Mày run cái gì, bản thân làm ra chuyện như vậy chẳng lẽ còn không dám nói.” Quách Văn Văn ở bên cạnh tức giận nói.

“Tao, tao không biết nói như thế nào mới được?”

“Haha, mày không biết nói như thế nào, vậy mà mày lại biết phải làm sao hại người à? Đúng là xấu xa đến tận xương tủy rồi.” Quách Văn Văn châm chọc khiêu khích nói.

“Không, không phải, tao là bị người khác sai khiến, tao thật không phải là cố ý đi hại cô ta đâu.” Chu Khiết bối rối giải thích.

“À, bị người khác sai khiến sao? Vậy mày nói với mọi người xem ai có thể sai khiến mày động tay động chân? Ai mà không biết mày là nữ nhân vật chính trong chuyện này.” Quách Văn Văn nghi ngờ hỏi.

“Cái này, cái này...” Chu Khiết ấp a ấp úng.

“Sao, rất khó mở miệng sao? Tao nghĩ hoàn toàn không có người sai khiến mày, thật ra chủ mưu kiêm hung thủ đều là mày. Nhưng mà mày phải biết rõ đây là tội cố ý gây tổn thương thân thể người khác, nếu như bị kiện mày sẽ bị bắt đi lao động cải tạo giáo dục một chút.” Quách Văn Văn cố ý đe dọa nói.

“Không phải tao, thật sự không phải tao, là Bạch Yến Linh sai khiến tao đó, cô ta nói chỉ cần, chỉ cần tao làm cho La Tiểu Nặc không thắng được trận đấu này, như vậy phòng truyền thanh Tử Dương sau này là của tao, chuyện này thật sự không phải là tao nghĩ ra.” Chu Khiết kinh hoảng nói.

Quách Văn Văn khinh thường nói: “Ngừng lại, làm sao mày biết La Tiểu Nặc sẽ ở trong nhà vệ sinh cởi giày ra mà chuẩn bị mảnh vụn thủy tinh? Thật đúng là nói dối không chớp mắt!”

“Không phải, không phải, Bạch Yến Linh sai tao trong khi bọn họ thi chạy, lúc đưa nước uống thì cho bỏ thuốc xổ vào chai nước của La Tiểu Nặc, làm cho cô ta không thể chạy đua được. Nhưng mà, nhưng mà, tao không biết, không biết thuốc xổ bán ở đâu, đúng lúc đi toilet nhìn thấy La Tiểu Nặc đổi giày trong nhà vệ sinh, tao đem chai cola đập nát, bỏ một vài mảnh vụn dưới miếng lót giày của cô ta, tao, tao nghĩ cô ta chạy xa mới có thể bị mảnh vụn thủy tinh làm đau, tao thật sự chỉ muốn làm cho cô ta chạy chậm một chút, thế nhưng, thế nhưng không nghĩ tới sẽ đổ máu. Tao thật sự không phải cố ý. Đều là Bạch Yến Linh sai khiến tao.”

“Mày nói dối, ai cũng biết hoa khôi của trường Tử Dương, bạn học Bạch Yến Linh là một người luôn theo khuôn phép, là học sinh giỏi toàn diện, cô ấy làm sao có thể sai khiến mày làm vậy? Thật là buồn cười, mày không nên vì bản thân mà sắp xếp mọi chuyện hòng thoát khỏi tội danh.”

“Thật đó, thật ra mày không biết đâu, chú của Bạch Yến Linh chính là thầy chủ nhiệm Bạch Tùng Nguyên của Tử Dương. Đây là chính miệng cô ta nói với tao, mọi người không tin thì cứ đi điều tra sẽ rõ.” Chu Khiết cuối cùng cũng nói rõ.

Quách Văn Văn còn giả vờ nghi ngờ nói: “Ai biết mày ăn nói bừa bãi hay là thật sự có chuyện như vậy? Mày nghĩ mày cứ nói như vậy, mọi người đều tin tưởng mày à, tao thấy mày vẫn nên đi theo tao đến phòng hiệu trưởng rồi hãy nói sau.”

“Không, không, tao có chứng cứ, tao có chứng cứ, khi đó tao và Bạch Yến Linh đã có giao ước, cô ta cho tao tờ giấy này làm bằng chứng. Tao lấy cho mày xem, lấy cho mày xem.”

“Tao xem một chút.” Vừa mở trang giấy ra vừa nói, Quách Văn Văn hắng giọng một cái đọc: “Tôi Bạch Yến Linh đồng ý nếu Chu Khiết thành công phá hư việc La Tiểu Nặc tham gia trận đấu, tôi sẽ giúp Chu Khiết trở thành trưởng phòng truyền thanh trong nhiệm kỳ tiếp theo. Bạch Yến Linh ký tên, ngày X tháng X năm X. Wow, chữ viết này đúng là rất giống chữ viết của bạn học Bạch Yến Linh, không thể nào! Bạn học Bạch Yến Linh vậy mà lại là loại người này. Thoạt nhìn như là người gương mẫu, bên trong lại là lòng dạ rắn rết. Các bạn, lần này tớ sẽ mang bằng chứng đi photocopy dán lên bảng thông báo ở sân trường, xin mọi người chú ý đến xem. Về phần Chu Khiết nói không thể phân biệt thật giả, tớ sẽ không bàn tán ở chỗ này, tớ sẽ mang Chu Khiết và chứng cứ này giao cho phòng hiệu trưởng, đến lúc đó tớ tin tưởng hiệu trưởng sẽ có thông báo chính thức cho mọi người rõ. Cứ như thế nhé.”

“Này này, mày không phải đã nói sẽ không đem tao giao cho hiệu trưởng sao? Như thế nào lại lật lọng?” Chu Khiết tức giận nói.

Quách Văn Văn bĩu môi nói: “Im ngay! Mày dễ dàng bị người khác giật dây làm chuyện xấu như vậy, có tư cách gì nói điều kiện với tao, chỉ trách mày nghĩ ra biện pháp kia, chân Tiểu Nặc mới bị thương, mày đó, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”

“Mày, sao mày có thể làm vậy…” Chu Khiết tức giận tới mức lời nói cũng không rõ ràng rồi.

Quách Văn Văn vui sướng cắt đứt lời Chu Khiết: “Được rồi, các vị bạn học, truyền thanh lần này đến đây là kết thúc, tạm biệt mọi người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.