Chương trước
Chương sau
" Không....."

Vu Tử Ân hét lớn cả người ướt đẫm mồ hôi, đầu óc có chút rối bời không rõ ràng, theo bản năng lại thuận tay lau đi nước mặt động lại trên khuôn mặt nhỏ bé

Vu Tử Ân giờ mới phát hiện ra bản nhân không phải ở Sòng bài macao, không phải tầm hầm bẩn thỉu không chút ánh sáng kia, nơi này thực sự rất quen mắt, bản thân cậu cũng không rõ là nơi nào, vì cuộc sống của cậu dường như chỉ có một màu đen tâm tối, thực sự chưa dám mơ tưởng đến nơi cao sang của giới thượng lưu này.

Rời giường lớn bước chân xuống đất, trước mắt lại xuất hiện một chiếc gương lớn, bên trong tấm gương lại phản chiếu một thiếu niên nhỏ nhắn đánh yêu, quần áo có chút xộc xệch mà ngồi trên giường

Vu Tử Ân nhìn đến ngẩng người, nhanh chóng chạy đến phía cửa sổ, kéo rèm cửa ra nhìn cảnh tượng bên ngoài

một căn dinh thự lớn đối diện là bãi biển lớn, nhìn mặt biển lênh đênh từng bên sóng trong lòng cậu rối loạn lên hết cả lên, đây là 10 năm trước, trước thời điểm cậu bị bán sang macao

vừa vui lại vừa sợ cùng nhau đánh vào trái tim cậu, Vu Tử Ân vui sướng vì có thể một lần nữa làm lại cuộc đời không thấy ánh sáng này, lại có chút sợ hãi, sợ tất cả thứ cậu nhìn thấy lại chỉ là một giấc mơ hoang đường, đến khi tỉnh lại đối mặt với căn hầm bẩn bẩn thỉu kia, ngày ngày chờ chết

Vu Tử Ân đi xuống lầu lại nhìn nơi này một cách xa lạ, đầu không ngừng ngó nghiên, đột nhiên cậu hét lên một tiếng rồi ngã ra mặt sàn lạnh lẽo

hình như lúc nãy cậu đá trúng thứ gì rồi, Vu Tử Ân nhíu mi tâm nhanh chóng ngồi bật dậy, trước mắt cậu là một người nam nhân mặc quần áo một màu trắng ôm thân thể ốm yếu của mình mà nằm dưới sàn

gương mặt trắng đến mức khó coi, mà đôi mắt màu xanh ngọc kia đôi khi lại rung nhẹ vô cùng đáng thương, Vu Tử Ân thầm nha lại hét lên

" Lăng Triệt "



Vu Tử Ân đến bây giờ mới nhớ ra căn dinh thự to lớn này không phải chỉ có duy nhất cậu đi, còn một người nói cách khác là chồng trên danh nghĩa của cậu

Quay về thời điểm 1 tháng trước, Vu Tử Ân sau khi tan ca lại quay về khu trọ cũ kỹ kia, tâm trạng rất khó coi, rồi một mình tiếng động lớn vang lên cả bầu trời

Vu Tử Ân ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đâm vào một chiếc xe khác " Anh ơi anh ơi " Vu Tử Ân lay người bên trong nhưng chẳng hề có tác dụng gì.

nhìn thấy trên vạt áo của nam nhân thêu hai chữ

" Lăng Triệt " lại không ngừng lạnh sống lưng, ở thành phố này họ lăng không nhiều, người tên lăng triệt lại vô cùng hiếm, hắn ta còn không phải đại thiếu gia ở Thành phố Nam Hải sao? tại sao lại xuất hiện ở một nơi vắng vẻ như vậy?

Vu Tử Ân nhanh chóng lục lọi túi quần của nam nhân mà tìm thứ đáng giá, cậu chỉ muốn tìm một chút thứ bán ra tiền mà sống qua ngày, sao đó nhanh chân chuồn đi nhưng chưa từng xuất hiện ở đây.

ai mà biết được nếu cậu ở lại lâu hơn, ngày mai sẽ có người tìm cậu với cái tội danh giết chết lăng đại thiếu gia chứ, đầu còn chưa kịp quay đi đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, Vu Tử Ân sợ đến hét loạn cả lên

nơi này may mắn không nhiều nhà dân, nếu như không đã bị tiếng động hét của cậu đánh thức trong đêm

" Giúp tôi..." giọng nói nam nhân trầm ấm lại vô cùng dễ nghe, Vu Tử Ân lắp bắp một chút lại không nỡ nhìn hắn tan chết ở đây, đành giúp hắn ta gọi một cuộc gọi đến xe cấp cứu

sau đó lại vứt bỏ hắn ở đó,

Đêm hôm sau đó Vu Tử Ân ngồi trên giường cũ của mình mà đếm số tiền do bán đồ của nam nhân đêm qua mà lòng không ngừng vui sướng, số tiền này ít nhất cũng giúp cậu sống đến 7 năm tiếp theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.