Chương trước
Chương sau
thường xuyên để Lăng Triệt nhịn đói, một đại thiếu gia từ nhỏ ngậm thìa vàng chưa bao giờ chịu thiệt thòi giờ cũng phải mặc đi mặc lại chiếc áo đã bẩn.

Hình hài hắn to lớn nhưng trí tuệ lại chẳng thua kém một đứa trẻ 3 tuổi là mấy, nói chung còn ngốc hơn, kiếp trước suốt 4 tháng cũng không nói gì, đến khi hắn ta tỉnh lại đã cùng Vu Tử Ân li hôn, sau đó không thèm nhìn mặt vứt cậu ra khỏi đây cùng một số tiền

Vu Tử Ân dĩ nhiên không than thêm gì, hắn ta đã cho cậu tiền còn không đòi lại là tốt rồi, sau 4 tháng đó Lăng Triệt có vấn đề về Dạ dày cực nghiêm trọng, Gia gia ông của hắn cho dù có im lặng không nói gì, mọi chuyện suốt 4 tháng Vu Tử Ân làm ông ta điều nắm rõ, nhưng chưa một lần ra mặt, tự hỏi Lăng Triệt có còn phải cháu trai của ông hay không.

Vu Tử Ân nhìn người đàn ông hôn mê trên giường lại thở dài một hơi nói " Mau chóng tỉnh lại, chúng ta ly hôn "

Sao Đó quay lưng xuống bếp

Vu Tử Ân dùng đôi tay vụng về của mình để nấu bát cháo nóng, đến khi quay đầu nhìn về cửa sổ thì Mặt Trời đã lặn xuống, lại quay đầu nhìn đống hỗn loạn mình tạo ra trên bếp

Đem theo bát cháo lên phòng ngủ của mình, nhìn thấy người nào đó đã tỉnh lại, ôm chăn ở một gốc giường. chẳng khác gì đang đề phòng cậu.

Vu Tử Ân cũng không khó hiểu, bản thân kiếp trước không ít lần hành hạ bỏ đói đôi khi là đánh đập anh, giờ nhận được cái biểu cảm đề phòng cũng không mấy khó hiểu, Vu Tử Ân trực tiếp ngồi trên giường

" không muốn ăn sao? rất ngon đó " theo chí nhớ của cậu thì Lăng Triệt chắc cũng nhịn đói được 4 ngày rồi, đối diện với một bát cháo tuy không mấy đẹp mắt nhưng cũng tính là tạm chấp nhận

giống như dự đoán của Vu Tử Ân, lăng Triệt thực sự buông lỏng, buông bỏ tấm chăn lại từng chút nào đi đến gần cậu, trực tiếp cướp lấy bát cháo nóng, may mắn lúc nãy cậu có chờ cho bớt nóng mới đem lên. nếu không bây giờ Khoan miệng của Lăng Triệt cũng được nóng chín rồi.



" Có muốn ăn thêm không? "

Lăng Triệt liều mạng gật đầu, đành cầm theo bát cháo xuống bếp, Trong lòng lại tự nghĩ, nếu Lăng Triệt sao khi tỉnh lại biết được bản thân có bộ dạng này có tự giết bản thân không nhỉ? hay là giết Vu Tử Ân trước đây.

Vu Tử Ân không rõ Lăng Triệt đã ăn bao nhiêu, nhưng đã vén sạch sẽ tất cả cháo cậu nấu được, Tên này ăn nhưng vậy tối nay dạ dày không ổn lại gây phiền phức cho cậu.

Lăng Triệt cũng tắm rửa sạch sẽ, quần áo mặc cũng là quần áo mới, Vu Tử Ân cũng dạy hắn giặc quần áo, không biết hắn có nhớ hay không, như bộ dạng nhìn theo mà không ngừng gật đầu có chút nghiêm túc,

Vu Tử Ân đưa hắn về phòng ngủ của mình, Nhìn hắn ngồi trên giường lại có chút vướng mắt, không hiểu làm sao Vu Tử Ân lại đối xử tốt với Lăng Triệt như vậy, dù sao đi nữa 3 tháng sau hắn cũng sẽ là người vứt cậu ra cửa thôi,

" Anh không thể giúp tôi dọn dẹp sao? " Vu Tử Ân đanh đá lại chống tay lên eo, đối diện với lời nói Lăng Triệt chỉ ngẩng người nhìn theo, từ đầu đến cuối vàng giữ nguyên một bộ dạng ngây thơ

" Tức chết tôi rồi. không nói không nó nữa "

Vu Tử Ân nhanh chóng dọn dẹp phòng của hắn, đến cuối năm không quên mà vứt cho hắn một tấm chăn bông, nhìn bộ dạng bất động một chỗ kia Vu Tử Ân thực sự không muốn nhìn thêm

Cậu quay lại phòng mình liền ngủ một giấc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.