Chương trước
Chương sau
Lăng Triệt nghiêng đầu né tránh, sợ lão ba giận đến tăng xông vào viện thì khổ nên xuống nước dỗ dành.

- Ba à, khí chất... khí chất. Bình tĩnh... bình tĩnh... con cũng là tâm trạng không tốt nên mới lỡ lời, con rất coi trọng ba nên mới tới đây hỏi ba có cách nào để theo đuổi Diệp Tư Tuyết không? (tg: Lạy ca, mới chê người ta ngốc giờ lại đi nhờ người ta chỉ cách.)

Thực ra thì Lăng Triệt cũng là hết cách, hết đường mới tới tìm cha mình, hắn không có kinh nghiệm tình trường, vẫn lần đầu tiên theo đuổi người ta, luôn áp dụng quan điểm của hắn 'Tiên nhờ kỉ, hậu nhờ nhân' ( câu này tg chế theo câu 'Tiên trách kỉ, hậu trách nhân', có sai sót mong bỏ qua).

Ba ngày trước hắn cho thu mua toàn bộ các quyển sách hướng dẫn tỏ tình trên thị trường làm mọt gặm nhấm. Ngoài ra còn cho thuộc hạ đi điều tra các cách thức tỏ tình đã thực nghiệm thành công trong thực tế, thuộc hạ nhận nhiệm vụ này âm thầm rơi lệ trong lòng 'Từ lúc nào Ám Các của bọn hắn lại đi làm cái việc như phóng viên báo lá cải thế này?' 

Nhưng sau đó hắn lại âm thầm vuốt ngực cảm thấy mình chưa phải là kẻ xui xẻo nhất khi chứng kiến cảnh hai tên bạn diễn lại các màn tỏ tình đó cho Các chủ xem, hai nam nhân cắn răng trao cho nhau ánh mắt thâm tình chảy ra nước khiến hắn kiềm nén cơn buồn nôn không ngừng dâng lên "Mẹ nó, đam mĩ, đam mĩ là đây chứ còn gì?" Liếc mắt nhìn gương mắt không cảm xúc của ông chủ nhà mình không khỏi cảm thán "Định lực quá cao". Nếu không phải biết được người kia là Diệp tiểu thư thì hắn thật sự nghĩ chủ nhân có vấn đề về giới tính đó.

Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì, nguyên nhân không phải là Ám Các không có thuộc hạ nữ mà là đa số họ đều được huấn luyện là tình báo, gián điệp cho tổ chức nên luôn luôn công tác ở bên ngoài, ông chủ lại ghét ánh mắt say mê của nữ nhân khi nhìn ngài ấy như 'mèo thấy chuột' nên không cho phép thuộc hạ nữ xuất hiện trong tầm mắt hắn (Lăng Triệt).

Cuối cùng với sự giúp đỡ tận tụy và hết mình của các thuộc hạ thân yêu Lăng Triệt đã có một màn tỏ tình... thất bại. Tiếp đó, hắn xốc lại tinh thần, tìm người giúp đỡ nhưng tìm ai đây? Thuộc hạ sao? Mấy tên vô dụng đó làm hắn tỏ tình bất thành chứ ai. Bạn? Hắn chỉ có 7 tên kia là bạn nhưng... mấy tên đó cũng đang theo đuổi Tuyết của hắn, bọn hắn giờ là tình địch của nhau rồi, mà tình địch sẽ giúp đỡ tình địch đi tán người bọn hắn cùng thích sao? Câu trả lời đương nhiên là "không" rồi. Cho nên lựa chọn cuối cùng là cha già nhà hắn, dù sao lão ba cũng theo đuổi mẹ mà, có kinh nghiệm là tốt rồi.

Quay lại với Lăng gia.

Lăng lão gia tử trong lúc con trai mình xuất thần thì bản thân cũng giật bắn mình. Không phải ngẫu nhiên mà 8 người Lăng Triệt thân thiết như vậy, có được điều đó là do lão cha của bọn hắn cũng có mối quan hệ bạn bè vô cùng tốt như họ bây giờ, thêm cả Diệp Thạc nữa. Chỉ tiếc đời sau là Diệp Tư Tuyết là con gái duy nhất, tám tên kia từ nhỏ đã không thích con gái, thêm vào đó Diệp Thạc từ đó đến giờ chưa bao giờ cho con gái mình tiếp xúc với mấy đứa con trai nhà các ông, lớn lên tin đồn Diệp Tư Tuyết lẳng lơ, háo sắc càng khiến bọn nhỏ không thích tiếp xúc nhau. Nhưng mấy cái trên không liên quan, cái khiến Lăng lão gia tử giật mình là đột nhiên nghĩ đến nếu năm ấy theo đuổi bà nhà mình mà có thêm một tên nào đó cạnh tranh thì ông cũng không chắc cưới được vợ chứ đừng nói cạnh tranh một lúc với cả 7 người như con trai ông hiện giờ. Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Lăng Triệt có thêm mấy phần đồng cảm đồng thời cũng thở phào may mắn năm đó mọi tình địch đều yếu hơn mình rất nhiều. 

Nhiều năm về trước khi Lãnh Hạo đề cập với Diệp Thạc về chuyện hôn ước của hai đứa nhỏ các ông đều có ở đó, chỉ trừ tên họ Dụ kia. Khi ấy, Lãnh Hạo lo lắng Ngạo tiểu tử bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cha mẹ hắn mà không yêu ai, cưới ai cũng được. Lãnh Hạo lúc đó có nói nếu nó nghĩ cưới ai cũng được thì không bằng để tôi tìm cho nó một mối hôn sự tốt, Diệp Thạc năm đó cũng nhận lời bởi ông thấy đứa nhỏ Lãnh Ngạo cũng không tệ.

Lăng lão gia nhớ có một lần sau đó khi mà xấu danh của đứa bé Tiểu Tuyết lan tràn khắp nơi ông đã hỏi Lãnh Hạo cảm thấy thế nào, tên kia chỉ nheo mắt cười "Con bé đó là con dâu tôi đã định". Ông không biết Lãnh Hạo khi đó lấy đâu ra tự tin như thế, nhưng tình cảnh hôm nay đã khác xưa, Lãnh Ngạo lại trở thành đứa có ưu thế nhất trong tất cả. Nếu biết sẽ có ngày hôm nay ông đã đi trước cáo già Họ Lãnh kia một bước rồi. Càng nghĩ Lăng lão càng thấy hối hận, càng nghĩ càng thấy áy náy với con trai mình. Tình phụ tử dâng lên mãnh liệt trong ông, ông nhất định phải rước con gái Diệp Thạc về làm dâu, con trai ông không thể thua con trai của bọn hắn được. Vâng, người nào đó hiển nhiên đã quên đi cơn tức giận vừa rồi mà ra sức nghĩ cách giúp con trai mình.

- Từ giờ trước mặt Tiểu Tuyết con cứ làm ra dáng vẻ đáng thương bám theo con bé đi, đặc biệt nếu có mấy đứa trẻ kia thì con làm ra dáng vẻ càng đáng thương hơn, dễ bắt nạt hơn núp sau lưng con bé. - Lăng lão gia biết con trai trước mặt Tiểu Tuyết và 7 đứa bạn thân của nó luôn là kẻ ngốc nhất, luôn ăn thiệt bởi đó là những người nó đặt vào lòng, thật lòng đối đãi chứ không bao giờ sử dụng tâm cơ lên người bọn họ nên đáng thương kia hẳn là cũng không cần phải diễn đi.

- Ba nói gì vậy? - Lăng Triệt ngạc nhiên thốt lên.

- Khí phách đàn ông đâu mà ba lại bảo con đi núp sau lưng cô ấy, con phải là bờ vai, là điểm tựa bảo vệ...

Chiếc dép còn lại trên chân lão gia tử bay về phía Lăng Triệt, lần này... nó nằm yên vị trên mái tóc đỏ kia. "Trúng đích rồi" tâm trạng Lăng lão cũng dễ nói chuyện hơn nhiều.

- Khí phách, đứng trước bọn chúng con làm gì có khí phách. Bảo vệ? Lúc Tiểu Tuyết gặp nguy hiểm con phải bảo vệ nó không sai nhưng trước mặt tình địch phải đặt mình rơi vào thế yếu. Phụ nữ ấy biết không luôn có tình mẫu tử là bản năng, chỉ cần con cho Tiểu Tuyết cái cảm giác này nó sẽ bảo vệ con trước 7 tên nhóc kia.

- Tình... tình mẫu tử nhưng con muốn tình yêu. - Lăng Triệt run run nói.

- Với khả năng của con chỉ có thể làm theo cách này, ta chỉ giải thích thôi, nếu con thành công đương nhiên thứ nhận được là tình yêu rồi. Hơn nữa, được người phụ nữ mình yêu bảo vệ con trước những người đàn ông khác không phải là một loại hạnh phúc ngọt ngào sao? - Lăng lão đắc ý nói.

Lăng Triệt không để ý tới vật thể bốc mùi trên đầu mình, nghiêm túc suy nghĩ 'được người phụ nữ mình yêu bảo vệ con trước những người đàn ông khác không phải là một loại hạnh phúc ngọt ngào sao?' Câu này hình như có gì đó sai sai, "được người đàn ông mình yêu bảo vệ con trước những người phụ nữ khác không phải là một loại hạnh phúc ngọt ngào sao?" có vẻ như hợp lý hơn thì phải nhưng đầu óc Lăng Triệt lúc này đã bị cụm từ "hạnh phúc ngọt ngào" vây lấy, tâm trí hắn như được khai sáng dùng ánh mắt cảm kích về phía cha mình "Con sẽ không làm ba thất vọng!". 

Nhưng rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Cái này không ai biết được, nhưng chắc chắn một điều con đường truy thê không chỉ có mình Lăng Triệt này sẽ là đoạn đường khó đi nhất từ trước đến nay đối với hắn cũng như mấy kẻ kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.