Buổi đấu giá kết thúc, Diệp Tư Tuyết cầm bức tranh trên tay, cất giọng lạnh lùng:
- Ám Tam.
- Chủ nhân. - Một người áo đen xuất hiện.
Diệp Tư Tuyết không thương tiếc ném bức tranh về phía hắn:
- Đốt đi. Điều tra về nguồn gốc của nó, ta muốn gặp người đem bán nó.
Nếu Vương Anh nhìn thấy cảnh này chắc sẽ khóc hết nước mắt mất.
Ám Tam rõ ràng sửng sốt, nhưng sau đó khôi phục, cung kính:
- Vâng.
Bốn hộ vệ phía sau kinh ngạc, cô gái này rốt cuộc là sao vậy? Cô có biết là cô đang đốt 500 tỷ không? Bức tranh có vấn đề gì sao? Đang định lên tiếng thắc mắc thì:
- Dụ tổng.
Diệp Tư Tuyết bay với tốc độ ánh sáng nhào vào lòng Dụ Thiên Minh, dùng đầu cọ cọ vào người hắn, tặng hắn khuôn mặt háo sắc.
Bốn nam nhân phía sau đen mặt, kêu gào trong lòng 'Diệp Tư Tuyết, mau thả hắn ra. Muốn thì lại ôm tôi này'.
Dụ Thiên Minh trong mắt lóe lên tia bất ngờ, suy ngẫm vài giây rồi có một tia sáng kì dị xẹt qua. Hắn hờ hững cất giọng:
- Diệp tổng. Thỉnh tự trọng. Mời cô buông tay ra.
- Không buông. Không buông. Chúng ta hẹn hò đi.
Diệp Tư Tuyết càng ôm chặt hơn. Đấy mắt Dụ Thiên Minh ý cười nồng đậm, môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, hai tay vòng ra ôm lấy eo cô kéo sát vào người hắn, đặt trên môi cô một nụ hôn nhẹ.
- Được. Anh đồng ý, Tiểu Tuyết.
Diệp Tư Tuyết đứng cứng ngắc như trời trồng, nụ hôn đầu hai kiếp của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiep-nu-phu/111929/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.