Khi cậu bé đã khuất bóng, cô lên tiếng:
- Ám Nhị.
- Chủ nhân._ Một người đàn ông khác xuất hiện.
- Chi trả toàn bộ chi phí cho hai cậu bé đó.
- Vâng. _ Cung kính một tiếng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
- Tư Tuyết, sao cô phải làm vậy. _ Tử trạch lên tiếng.
- Tôi chỉ thích hai cậu bé đó thôi. Với tôi việc này chẳng đáng là gì nhưng với chúng, nó là cả tương lai.
Chính cô cũng không ngờ, hai đứa trẻ ấy sau này trở thành những nhân vật xuất chúng và mãi không bao giờ quên ngày hôm nay, cô gái dịu dàng, ấm áp đã thắp lên cho chúng niềm tin và hy vọng.
Bốn nam nhân nghe vậy cũng không nói gì, những lời của cô nói khiến bọn họ rung động, từng ánh mắt, nụ cười đến cái nhíu mày đã in sâu vào tâm trí họ. Không biết tự bao giờ họ đã có tình cảm đặc biệt với cô.
- Tuyết, người mà cô nhắc đến lúc nãy là ai vậy? _ Lăng Triệt hỏi, ba người khác cũng tập trung. Họ nhận thấy khi cô nhắc đến người này ánh mắt rất phức tạp, hồi tưởng có, yêu thương có, kính trọng có, còn có ưu buồn.
- Hửm?
- Cái người mà cô kính trọng ấy? _ Lăng Triệt nhắc lại, hắn thậy sự muốn biết, người quan trọng với cô như vậy là ai.
- Anh thật muốn biết ? _ Diệp Tư Tuyết đáp lại.
Lăng Triệt vẫn cố chấp gật đầu. Nếu là bình thường nhìn dáng vẻ lúc này của cô hắn sẽ bỏ chạy vì sau đó hắn sẽ bị cô chỉnh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiep-nu-phu/111927/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.