Chương trước
Chương sau
Diệp Tư Tuyết như có như không lướt qua Lăng Triệt, ném cho Tử Trạch một ánh mắt.
Nhận được, Tử Trạch ý vị thâm trường nhìn Lăng Triệt rồi giải đáp nghi vấn cho ai đó:
- Tiểu thư là một người chủ rất có đạo đức nga ~ Cô ấy không đói đến mức đến hộ vệ của mình cũng ăn đâu.
Tử Trạch trích nguyên văn câu nói của Diệp Tư Tuyết, chỉ đổi ngôi, rồi phúc hắc bổ sung thêm:
- Cũng có người không biết thân phận từng tìm cách quyến rũ cô ấy nhưng tiểu thư đều lịch sự từ chối.
Biểu hiện trên mặt yêu nghiệt Lăng Triệt như nuốt phải ruồi, Hàn Phong và Xích Thiên đeo khuôn mặt vô cảm muốn cười nhưng không thể càng khiến họ trông buồn cười hơn. Diệp Tư Tuyết ánh mắt hài lòng nhìn Tử Trạch ' Tháng này tăng lương'. Cô không ngờ tên này lại thú vị như vậy.
Ngôn Thần Duật thu hết biểu cảm của tất cả lại rồi cũng đoán được ra vấn đề, chắc chắn tên Lăng Triệu trêu chọc cô tiểu thư họ Diệp rồi bị cô ta làm một trận nên thân. Nhưng hắn không hiểu tại sao bốn tên bạn cực ghét phụ nữ lại có vẻ thích người phụ nữ đáng ghét này.
- Xin lỗi tôi có hẹn.
Cảm thấy ngồi ở đây thật khó chịu, Ngôn Thần Duật đứng dậy bỏ đi không thèm bố thí một ánh mắt cho cô. Hắn cảm thấy đã quá nhân từ với cô rồi, nếu là người phụ nữ khác dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn thì đã sớm bị móc mắt ra rồi.
- Ngôn...
Diệp Tư Tuyết chưa kịp nói hết thì Ngôn Thần Duật đã biến mất, đành hướng ánh mắt đáng thương của cô gái thất tình về phía bốn nam nhân:
- Các anh nói xem, tôi nhan sắc thượng thừa, học vấn uyên thâm, tài năng xuất chúng, gia thế hiển hách, tại sao sao cứ hết lần này đến lần khác bị từ chối vậy?
'Đúng vậy, nếu cô không cho họ bộ dạng lẳng lơ, háo sắc đó.' - Bốn mỹ nam thầm nghĩ.
- Nhìn xem, trái tim vừa miễn cưỡng chắp vá của tôi lại vỡ ra nữa rồi. Chúng ta có nên gọi thêm một bàn nữa không nhỉ? - Diệp Tư Tuyết lại bày ra bộ dáng thương tâm như lúc nãy.
- Tiểu thư, chúng ta về thôi. - Hàn Phong.
- Cô ăn nhiều như thế cho dù chữa lành trái tim thì cũng vỡ dạ dày. - Tử Trạch.
Lăng Triệt và Xích Thiên thì trực tiếp hơn, mỗi người một bên kéo ai đó đang ôm khư khư bàn ăn ra cửa.
Diệp Tư Tuyết khóc trong lòng, 'bấy nhiêu đấy đã là gì, ôi thức ăn của tôi', vẫn dán ánh mắt tiếc nuối về phía nhà hàng khi đã lên xe.
--- ------ -----(tg phân cách) --- ------ -------
Trong phòng làm việc của mình, Diệp Tư Tuyết mệt mỏi ngã người ra sau ghế.
Cô đứng dậy, rời khởi bàn làm việc, đi đến tủ rượu tự rót cho mình một ly, rồi ra ban công ngắm nhìn thành phố về đêm dưới chân mình, trong khi ánh mắt lại hướng về một nơi xa xăm khác tồn tại trong trái tim cô.
Kiếp trước cô tên là Cố Thiên Lam. Cô có một gia đình hạnh phúc đáng ghen tỵ, ba mẹ đều là bác sĩ đầu ngành về thần kinh và tim mạch, họ cũng là giáo sư vật lí hạt nhân có nhiều đóng góp cho nhân loại được người người kính trọng. Ba cô là đại thiếu gia của một công ty lớn, nhưng ông không có đam mê kinh doanh mà hứng thú với khoa học hơn. Cô là công chúa vô ưu vô lo sống trong vòng tay ôm ấp của ba mẹ.
Từ nhỏ cô có một cô bạn thân cùng tuổi, Phong Nguyệt.Năm cô 9 tuổi, gia đình đột nhiên chuyển đến thành phố khác và Phong Nguyệt là cô bạn hàng xóm nhỏ của cô. Cô ấy là tiểu thư nhỏ của Phong gia, một cô gái thân thiện và tốt bụng.
Ngày hôm ấy, trên ngọn đồi nhỏ sau lưng biệt thự nhà cô...
Một bé gái xinh đẹp như thiên sứ mặc chiếc đầm màu xanh dương đang hái những bông hoa dại trên đồi, thì một bé gái tinh xảo như búp bê với chiếc đầm vàng nhạt bước đến, lên tiếng hỏi:
- Chào bạn, bạn đang làm gì vậy?
Cô bé đầm xanh quay lại, mở to đôi mắt ngạc nhiên, đáp lời:
- Tớ đang hái hoa, hôm nay là sinh nhật mẹ tớ.
- Woa... Bạn thật yêu mẹ mình.
Bé gái đầm vàng kinh ngạc thốt lên rồi lại nghi hoặc:
- Tớ chưa thấy bạn bao giờ?
- Nhà tớ vừa chuyển đến đây vào hôm qua.
- A... thì ra là ngôi biệt thự đó. Nhà chúng ta ở cạnh nhau đấy. Tớ là Phong Nguyệt, 9 tuổi. Chúng ta làm bạn nhé. - Cô bé đầm vàng cất tiếng, đưa tay ra.
- Tớ là Cố Thiên Lam, cũng 9 tuổi. Rất vui được gặp cậu. - Cô bé đầm xanh vui vẻ, bắt tay người bạn mới.
Hai bé gái xinh xắn, một như thiên sứ, một như búp bê, bắt tay nhau, mỉm cười trong nắng giữa đòng hoa dại tuyệt đẹp là một bức tranh tuyệt mỹ cỡ nào và tất cả được thu vào mắt một cậu con trai cách đó không xa.
- Nguyệt Nhi - Một giọng bé trai vang lên.
- Anh hai. Em ở đây. - Phong Nguyệt nói to vui vẻ, vẫy tay về phía bé trai vừa xuất hiện.
Cậu con trai có đôi mắt hổ phách hiếm có, đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã lộ ra khí chất vương giả không thể xem thường. Cậu bước về phía hai cô bé nhìn về phía Cố Thiên Lam.
- Anh đây là bạn mới của em, Tiểu Lam. Còn đây là anh trai mình Phong Vũ. - Phong Nguyệt hớn hở khoe với anh trai.
- Chào em. Anh là anh trai của Nguyệt Nhi, hơn các em 2 tuổi. - Cậu con trai nở nụ cười tỏa nắng ấm áp về phía Cố Thiên Lam.
-Ch..Chào anh. Rất vui được gặp anh. - Cố Thiên Lam ngẳn ngơ trước nụ cười của bé trai, tim đập nhanh hơn, không tự nhiên đáp.
Từ đó về sau Thiên Lam và Phong Nguyệt trở thành đôi bạn thân như hình với bóng, muốn tìm Phong Nguyệt hãy kiếm Thiên Lam và ngược lại, Thiên Lam cũng thân thiết với Phong Vũ hơn. Mọi chuyện cứ tưởng sẽ tốt đẹp cho đến một ngày mãi mãi là ác mộng đối với Cố Thiên Lam...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.