''Cái gì!? Anh ấy mất rồi?''
Dư Thừa Phong đập tay xuống bàn, vết sẹo trên mặt vì nghe tin mà đỏ lên rất đáng sợ. Có lẽ ông ấy vẫn dằn vặt, đau khổ như Dư Tiểu Mãn của mười lăm năm trước. Nhưng do còn nhận định Túc Trạch Lăng là người ngoài, bao nhiêu nước mắt cứ vậy giấu đi.
Dư Tiểu Mãn lại điềm đạm nói: ''Hiện tại cháu bị người của bạch đạo khống chế, nếu phẫu thuật lấy con chip này ra ở bệnh viện, sẽ đả động đến thế lực ngầm. Cháu cũng là lực bất tòng tâm...''
''Đáng chết, tên Bạch Đình Hiên không ngờ lại ác độc như thế. Hắn cướp đi Hải Tề Phỉ Thúy, ba con trộm lại cũng chỉ là vật về nguyên chủ, vậy mà hắn dám!''
Sắc mặt Dư Thừa Phong đã bi thương lại thêm phẫn nộ, ông chửi rủa tên gian ác kia nhiều đến mức Dư Tiểu Mãn không biết ông ấy chửi hắn hay chửi mình. Cuối cùng, Dư Thừa Phong cũng nói ra một câu đáng quan tâm.
''Tiểu Mãn, cháu yên tâm, chú nhất định lấy thứ quỷ quái kia ra khỏi cơ thể cháu.''
Dư Thừa Phong đi vào căn phòng tối om, lấy bên trong ra một số đồ đạc lạ mắt vô cùng.
''Chỗ của chú, cái gì cũng lỗi thời, duy có đồ sơ cứu luôn hiện đại, văn minh nhất. Còn cậu, ra ngoài sân sau hái cho tôi ít thuốc.''
Túc Trạch Lăng tay chân nhanh lẹ, đi qua căn phòng, phía sau quả nhiên là một vườn cây cao lớn. Theo trong danh sách được ghi, không một hình minh họa hay miêu tả, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiep-lenh-denh/2694115/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.