Dư Thừa Phong đập tay xuống bàn, vết sẹo trên mặt vì nghe tin mà đỏ lên rất đáng sợ. Có lẽ ông ấy vẫn dằn vặt, đau khổ như Dư Tiểu Mãn của mười lăm năm trước. Nhưng do còn nhận định Túc Trạch Lăng là người ngoài, bao nhiêu nước mắt cứ vậy giấu đi.
Dư Tiểu Mãn lại điềm đạm nói: ''Hiện tại cháu bị người của bạch đạo khống chế, nếu phẫu thuật lấy con chip này ra ở bệnh viện, sẽ đả động đến thế lực ngầm. Cháu cũng là lực bất tòng tâm...''
''Đáng chết, tên Bạch Đình Hiên không ngờ lại ác độc như thế. Hắn cướp đi Hải Tề Phỉ Thúy, ba con trộm lại cũng chỉ là vật về nguyên chủ, vậy mà hắn dám!''
Sắc mặt Dư Thừa Phong đã bi thương lại thêm phẫn nộ, ông chửi rủa tên gian ác kia nhiều đến mức Dư Tiểu Mãn không biết ông ấy chửi hắn hay chửi mình. Cuối cùng, Dư Thừa Phong cũng nói ra một câu đáng quan tâm.
''Tiểu Mãn, cháu yên tâm, chú nhất định lấy thứ quỷ quái kia ra khỏi cơ thể cháu.''
Dư Thừa Phong đi vào căn phòng tối om, lấy bên trong ra một số đồ đạc lạ mắt vô cùng.
''Chỗ của chú, cái gì cũng lỗi thời, duy có đồ sơ cứu luôn hiện đại, văn minh nhất. Còn cậu, ra ngoài sân sau hái cho tôi ít thuốc.''
Túc Trạch Lăng tay chân nhanh lẹ, đi qua căn phòng, phía sau quả nhiên là một vườn cây cao lớn. Theo trong danh sách được ghi, không một hình minh họa hay miêu tả, vậy mà hắn lấy đúng chuẩn mười hai cây, chuyên nghiệp như một vị thầy thuốc.
Lúc cùng nhau làm thuốc mê, thuốc tê cho Dư Tiểu Mãn, Dư Thừa Phong thuận miệng thăm dò:
''Chàng trai trẻ, cậu cũng rất hiểu biết về thuốc đấy. Trong vườn của tôi chỉ toàn những loại đã tuyệt chủng thôi.''
''Cháu biết, mẹ cháu cũng là một lương y.''
Chỉ thấy Dư Thừa Phong gật đầu cười ẩn ý, đôi mắt của cháu ông quả không tồi.
Sau khi sắc thuốc xong, Dư Thừa Phong bắt đầu tiến hành phẫu thuật. Ông không còn xem Túc Trạch Lăng như người ngoài nữa, mà sai cậu chạy đi chạy vào như trợ thủ của mình vậy.
Ông rạch một đường từ trên cánh tay của Dư Tiểu Mãn, để thuận lợi cho ca phẫu thuật, ông đã định rạch quá xuống cổ tay. Nhưng Túc Trạch Lăng lại mở miệng ngăn cản:
''Chú à, nếu rạch xuống cổ tay, cô ấy sẽ bị phát hiện mất.''
''Sợ cái gì? Từ khi các người lên đây đã bị phát hiện rồi. Hơn nữa, hai người còn chưa thành thân, sao lại gọi tôi là chú?''
Túc Trạch Lăng tuy có chút xấu hổ, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải giấu diếm gì nhiều. Nhưng cánh tay của hắn bất chợt khựng lại, trong đầu hắn hiện rõ nghi vấn tại sao Dư Thừa Phong lại dùng từ ''thành thân'' để nói với hắn? Xem ra người chú này một chút cũng không tầm thường.
''Nếu ông ta đã biết, tại sao Tiểu Mãn vẫn chưa có dấu hiệu bị điện giật?''
''Cậu xem, trong nhà của tôi, điện có tồn tại không?''
......................
Phải mất khoảng ba tiếng sau khi phẫu thuật, Dư Tiểu Mãn mới có dấu hiệu động đậy. Cô phát hiện một cơn đau nhói đến từ cánh tay, chen lẫn với sự sảng khoái trong từng hơi thở. Cánh tay bị bó lại bằng những mảnh vải lớn, đồng thời không có loại thuốc giảm đau nào kiến cô nhức nhối vô cùng.
Dư Tiểu Mãn đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng tuy tối nhưng có một thanh đao bằng ngọc phỉ thúy tỏa ánh sáng xanh tuyệt đẹp.
Chợt cửa phòng mở hé, bóng dáng cao lớn của thanh niên nào đó hiện ra, che cả ánh mặt trời.
''Tiểu Mãn, em tỉnh rồi.''
Dư Tiểu Mãn nhìn thấy hắn, hạnh phúc đến mức quên cả đau, định đưa tay lên ôm lấy hắn.
''Cẩn thận.''
Túc Trạch Lăng nhìn cánh tay được băng bó cẩn thận kia của Dư Tiểu Mãn, lòng không kìm nổi xúc động mà nói:
''Em tự do rồi, chúng ta sắp vượt qua chúng, những tên mặt người dạ thú đó!''
Dư Tiểu Mãn vô lực ừm một cái, mắt long lanh nhìn lấy Túc Trạch Lăng. Mắt đã lim dim buồn ngủ. Lúc bấy giờ, Dư Thừa Phong mới bước vào, tay kéo Túc Trạch Lăng ra ngoài, miệng trách móc:
''Thằng nhóc thối này, con bé chưa tỉnh hẳn đã nôn nóng tới làm phiền, muốn cái gì thì đợi ngày mai hẵng tính.''
Tối hôm đó, một mình Dư Tiểu Mãn nằm trong phòng, Dư Thừa Phong nằm chung một giường với Túc Trạch Lăng, cũng bởi căn nhà eo hẹp này không đủ ba phòng.
''Túc Trạch Lăng, cậu không giống như một thầy thuốc bình thường.''
''Cháu không phải thầy thuốc, hiện vẫn là sinh viên đại học. Có phải chú muốn nhờ cháu việc gì đó không?''
Sắc mặt Dư Thừa Phong cũng dần biến đổi, dù không hiểu vì sao tên nhóc này vừa nhìn đã biết ông nghĩ gì, nhưng cũng không có thời gian nghi ngờ nữa. Ông đáp:
''Phiền cậu, sau này khi hai người bên nhau, đưa cho con bé thứ này, xem như của hồi môn.''
Dư Thừa Phong lấy trong người ra một chiếc vòng ngọc, nó làm từ chất liệu gì đó không rõ. Bên trong chiếc vòng có họa tiết đặc biệt lạ lẫm, nó như khắc họa lại một nơi nào đó rất mơ hồ.
Từ sau ngày hôm ấy, hai người ở lại gian nhà nhỏ để dưỡng thương. Mỗi tối, Túc Trạch Lăng muốn ở cùng với Dư Tiểu Mãn lâu thêm chút, nhưng Dư Thừa Phong nhất quyết không cho phép. Hai người họ đang ở nhà của chú, không thể không nghe lời, ròng rã như vậy suốt hai tháng trời đằng đẵng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]