Dư Tiểu Mãn chĩa súng vào Bạch Đình Hiên, toan nổ súng, ông ta liền nhanh chóng đưa tay cầu xin. Cũng vì không ngờ sẽ có ngày hôm nay, không ngờ Dư Tiểu Mãn lại có thể thoát khỏi khống chế, ông ta không mang bất cứ thứ gì dùng để phòng thân.
Dư Tiểu Mãn một súng kết liễu số mệnh của kẻ thù giết cha, toan quay lại phía Hoắc Liên Tâm. Chỉ thấy Túc Trạch Lăng kêu lên một tiếng: ''Tiểu Mãn cẩn thận!''
Hoắc Liên Tâm tay cầm đoản đao sắc bén, nhân lúc Dư Tiểu Mãn quan tâm Bạch Đình Hiên, hắn liền nhanh chóng tiến đến.
Dư Tiểu Mãn vừa mới quay lại, chưa kịp định thần thì đã thấy Túc Trạch Lăng vì che chắn cho mình mà hứng trọn một đao của Hoắc Liên Tâm.
Chính Hoắc Liên Tâm cũng sững sờ, miệng không tự chủ mà mấp máy:
''Trạch Lăng... con trai...''
''Ông sinh tôi ra, nuôi tôi, và bây giờ chính tay ông kết liễu tôi. Như vậy, tôi không còn nợ ông thứ gì nữa rồi.''
''Không...!!''
Nhìn Túc Trạch Lăng đau đớn quằn quại dưới sàn đất lạnh, Dư Tiểu Mãn phát hiện ra cô đã thua rồi. Cô ngồi xuống ôm lấy hắn, lệ nóng ướt đẫm hàng mi, hòa cùng với máu tươi không ngừng tuôn chảy kia của hắn. Cô căm hận nhìn Hoắc Liên Tâm mà nói:
''Hoắc Liên Tâm, ông là kẻ lòng lang dạ sói, ông đã giết chết chính con trai của mình. Rốt cuộc là vì thứ gì, vì thứ gì chứ!?''
Hoắc Liên Tâm miệng run run, giường như ông ta đang rơi nước mắt. Nhưng đã muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiep-lenh-denh/2694112/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.