Chương trước
Chương sau
Mặc Ngân Tầm vốn đã chán ghét nơi này, hiện tại lại càng ghét hơn. Nàng ghét một nơi chẳng rõ lý do, trách một người vô tình mặc dù bản thân không là gì với hắn. Nàng tự nhiên cảm thấy bản thân cũng thật nực cười.

Nàng định cưỡi ngựa ra khỏi thành, nhưng đột nhiên phát hiện cửa thành vô cớ đóng lại, còn bản thân nàng lại bị mắc kẹt ở nơi này. Mặc Ngân Tầm dạo quanh thành, tất cả mọi việc làm đối với nàng đều không phù hợp.

Nàng cần một công viêc không phải vận dụng nhiều về kiến thức nhân loại, đặc biệt không giới hạn giờ làm. Thời gian của nàng thất thường, vô biên, không thể bị ràng buộc.

Khi sắc trời mờ mịt tối, cũng là lúc những hạt mưa bất chợt rơi xuống. Từng cành cây, dãy núi phía xa xa đều dần trở nên nhạt nhòa đi trông thấy. Mặc Ngân Tầm không tính đến việc kiếm tiền nữa, chỉ bèn đến một trường đình để trú mưa.

Ở trong thành, nhà cửa mọc lên nhiều vô kể, nhưng vẫn còn tồn tại một vài căn trường đình cũ nát có tuổi thọ đến chục năm.

Trước khi tiên đế băng hà, lãnh thổ Đại Ưng hãy còn sơ sài, hoang vắng. Năm ấy, vì sợ bách tính khó khăn, không có nhà để về, ngài mới đặc biệt xây trường đình, đoản đình.

Thế nhưng đất nước càng phồn vinh, tài nguyên càng phải bị thay đổi. Những đoản đình bị phá bỏ để bách tính làm nhà, chỉ còn lại những trường đình lạnh lẽo, xác xơ, không ai quét tước.

Những trường đình ấy hiện tại không còn là chỗ trú ngụ qua đêm, chỉ là nơi nghỉ chân của các nhân sĩ giang hồ mà thôi.

Nàng rảo bước tiến vào, nơi ấy đã có gần mười người bất phân nam nữ đang tụ họp. Họ quây quần quanh đống lửa bập bùng, dù không quen biết nhưng không khí vẫn ấm áp như người thân đã lâu vậy.

Một ông lão quay mặt lại, thấy nàng tiến vào thì có chút kinh ngạc mà rằng: ''Cô nương là tiểu nha hoàn nhà ai a... hãy mau tìm đường trở về sau cơn mưa, nếu không sẽ bị chủ nhân nhà ngươi đánh chết đó.''

Nhìn điệu cười hiền lành ấy, nàng chỉ biết gật đầu cảm ơn. Nàng kéo lấy chân váy, quay ra ngoài rồi vắt cạn nước mưa, bất quá chỉ có thể như vậy. Sau khi xong việc, nàng giúp mọi người đẩy củi vào cho lửa cháy, đầu ngẫm hết đêm nay, quần áo chắc chắn sẽ khô.



Mọi người thấy nàng có vẻ lãnh đạm, không dễ nói chuyện, liền quay sang nói chuyện vơi nhau. Họ là nhân sĩ giang hồ, kiêu hãnh ở cái điều họ từng nghe, từng biết.

''Nói đến chuyện lạ gần đây, các vị có biết về bảng nhiệm vụ bất khả thi hành vừa dán ở chợ đen không?''

Mặc Ngân Tầm đã đi lượn lờ khắp tất cả mọi nơi trong thành, đột nhiên lại nghe đến cái tên lạ khiến nàng không khỏi có chút ngạc nhiên.

''Cho hỏi... chợ đen là gì?''

Nàng giơ tay lên, hướng về ánh lửa cháy mịt mùng, miệng cười ngơ ngác. Chỉ thấy bảy, tám người bọn họ bụm miệng cười, dáng vẻ này của nàng... đúng là có hơi ngớ ngẩn.

Một vị thiếu hiệp chạc tuổi Sở Hoành Dương, tuy tay có trường kiếm nhưng lại nhìn chẳng khác nào một bạch diện thư sinh khẽ đáp lời. Hắn nói chuyện với nàng một cách vô cùng hảo sảng, không có nghiêm túc như gương mặt hắn thể hiện.

''Tiểu muội muội, chợ đen là nơi buôn bán có thế lực lớn ngang ngửa triều đình, chỉ là không được công khai tồn tại mà thôi. Nơi này thứ gì cũng có, kể cả mấy thứ phi pháp cũng bị xem như rau củ tầm thường.''

Mặc Ngân Tầm ồ lên một tiếng, chợ đen ở đây nghe thật giống như hắc bạch đạo ở thế kỉ của nàng. Nếu là vậy, có phải nàng sắp tìm được việc làm lý tưởng rồi hay chăng?

''Thiếu hiệp, có thể giúp tiểu nữ tìm đường đến chợ đen hay không?''

Thiếu niên kia có chút kinh ngạc, có lẽ nàng là một nha hoàn vừa mới chuộc thân xong, nhất thời không có việc làm. Nhưng một nha hoàn có thể tự chuộc thân, còn muốn đến chợ đen kiếm tiền chính là chuyện lạ lẫm nhất mà hắn từng gặp.



''Được, nếu cô nương muốn đến, Trương mỗ nhất định hết lòng giúp đỡ.''

Mặc Ngân Tầm nhìn vị thiếu niên ấy, lòng ghi nhớ lấy một ân tình. Nàng cảm thấy càng ngày càng có thiện cảm với chốn giang hồ hào phóng, có phải ai cũng thoải mái như thế hay không?

''Vậy... xin đa tạ thiếu hiệp.''

''Ngươi... nói chung không cần khách khí, lễ nghĩa như thế. Cứ xưng ta, gọi ngươi là được.''

Hắn đỏ mặt quay đi, hai tay ngây ngốc gãi gãi đầu. Thiếu niên này có lẽ đang nghĩ đến bản thân vừa mới mua thanh trường kiếm đã được gọi thành thiếu hiệp, có một chút ngượng ngùng.

''Này, tiểu muội muội, ngươi tên họ là gì? Có phải định gia nhập giang hồ rồi không, nhìn bưu hãn như vậy...''

Mặc Ngân Tầm khẽ nhíu mi tâm, lãnh đạm là đáp lại: ''Đã là người trong giang hồ, chẳng lẽ các hạ lại coi trong tuổi tác hay sao? Một câu tiểu muội muội, hai câu lại tiểu muội muội, ngươi có thể cho ta một chút mặt mũi giậm chân chốn giang hồ bể khổ này không?''

Hắn thấy nàng đang thảnh thơi, đột nhiên lại đùng đùng tức giận, đột nhiên hiểu ra gì đó, chỉ một bụng dỗ dành.

''Được được, tiểu cô nương, ta không dám gọi vậy nữa. Có điều, ngươi thức tỉnh cho ta hiểu được câu nói của phụ thân rồi, đa tạ.''

Hắn là Phỉ Liên Hoa, thiếu chủ của Phỉ Kiếm Sơn Trang, cha hắn là một tên thê nô lão đồng, mỗi lần bị nương tử đánh đều tâm sự với con trai.

''Ông ấy từng nói: Phàm là nữ nhân, đều có lúc sớm nắng chiều mưa, hỉ nộ vô thường, ái ố lại càng vô biên, vạn nhất cần cẩn thận.''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.