Mặc Ngân Tầm vốn đã chán ghét nơi này, hiện tại lại càng ghét hơn. Nàng ghét một nơi chẳng rõ lý do, trách một người vô tình mặc dù bản thân không là gì với hắn. Nàng tự nhiên cảm thấy bản thân cũng thật nực cười.
Nàng định cưỡi ngựa ra khỏi thành, nhưng đột nhiên phát hiện cửa thành vô cớ đóng lại, còn bản thân nàng lại bị mắc kẹt ở nơi này. Mặc Ngân Tầm dạo quanh thành, tất cả mọi việc làm đối với nàng đều không phù hợp.
Nàng cần một công viêc không phải vận dụng nhiều về kiến thức nhân loại, đặc biệt không giới hạn giờ làm. Thời gian của nàng thất thường, vô biên, không thể bị ràng buộc.
Khi sắc trời mờ mịt tối, cũng là lúc những hạt mưa bất chợt rơi xuống. Từng cành cây, dãy núi phía xa xa đều dần trở nên nhạt nhòa đi trông thấy. Mặc Ngân Tầm không tính đến việc kiếm tiền nữa, chỉ bèn đến một trường đình để trú mưa.
Ở trong thành, nhà cửa mọc lên nhiều vô kể, nhưng vẫn còn tồn tại một vài căn trường đình cũ nát có tuổi thọ đến chục năm.
Trước khi tiên đế băng hà, lãnh thổ Đại Ưng hãy còn sơ sài, hoang vắng. Năm ấy, vì sợ bách tính khó khăn, không có nhà để về, ngài mới đặc biệt xây trường đình, đoản đình.
Thế nhưng đất nước càng phồn vinh, tài nguyên càng phải bị thay đổi. Những đoản đình bị phá bỏ để bách tính làm nhà, chỉ còn lại những trường đình lạnh lẽo, xác xơ, không ai quét tước.
Những trường đình ấy hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiep-lenh-denh/2694087/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.