''Công tử, ta đã làm theo lời người dặn.''
''Khoảng thời gian này đã làm khó ngài rồi. Chỉ cần giúp cô nương ấy có được hoán cốt đan, bệnh của lệnh ái sẽ được chữa khỏi.''
Lãnh Phong Vân cúi đầu đáp lễ, lúc ngẩng đầu đã chẳng thấy hình bóng hắn ở đâu, chỉ thấy một chiếc lá trên cành rụng xuống.
Mặc Ngân Tầm sau khi ngộ được chân lý, liền đến bên chuồng ngựa, dắt ra ngoài. Chỉ là hiện tại cũng đã muộn, cửa chuồng đã đóng, nàng không thể tiếp tục việc còn dang dở, bèn ủ rũ quay về quán trọ.
Quán trọ trong Thiên Tử Giám đầy đủ sơn hào hải vị, hệt như trong cung vậy.
''Không uổng công ta bỏ nhiều học phí như thế.''
Mặc Ngân Tầm khẽ cảm thán. Tất cả những ủ rũ trước đây của nàng đều tan biến đi trước đồ ăn. Nàng nhanh chóng cầm khay gỗ đến để đánh lấy một bữa no nê.
Nào ngờ món ngon không thiếu, nhưng rượu chẳng thấy đâu, khiến nàng chán cơm ngang bữa.
Mặc Ngân Tầm đi đến rồi nhanh chóng lấy một suất đồ ăn về, không quên nghĩ đến phải lấy lại đồ từ trong tay Mặc Thù Thù. Càng nghĩ đến khoảnh khắc nàng ta cưỡi bạch tuấn mã yêu dấu của nàng ở trên lưng, Mặc Ngân Tầm liền không nhịn được mà cắn chặt răng.
Nếu như hiện tại đến nói chuyện đàng hoàng, nàng ta vẫn không giữ lời mà trả nàng đồ vật điều này cũng thật khó cho Mặc Ngân Tầm. Phải làm sao để lấy lại được đồ vật mà không cần phải chứng minh thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiep-lenh-denh/2694060/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.