Mặc Ngân Tầm thoát khỏi suy nghĩ viển vông mới giật mình nhìn ra xung quanh. Nàng phát hiện nơi này là một hang động tối tăm, chỉ có một chiếc đèn dầu leo lét.
Phía bên cạnh là một thác nước, ngoài đá ra thì còn có một mảnh đất trồng rất nhiều dược liệu. Mặc Ngân Tầm đưa mắt nhìn xa xăm, còn phát hiện có một chiếc quan tài.
''Đây là tầng hầm phía dưới Nghê Liệt phủ, trận đồ vây hãm cô là trận pháp thất tinh bắc đẩu. Nó chỉ kém trận đồ bát quái một bậc.''
Mặc Ngân Tầm nghe xong thì cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, tóc sau gáy cũng dựng đứng hẳn lên. Quãng thời gian ở lại thế giới này khiến gan hùm của nàng nhỏ đi nhiều.
''Bà... bà là người của bát hoàng tử?''
Từ lúc nàng tỉnh dậy tới hiện tại, Mặc Ngân Tầm đã bị sự kì quái này dọa sợ đến hai lần. Hồng Nương cũng đôi chút cảm thấy áy náy trong lòng.
''Cô nương đừng sợ, ta không phải người của Lãnh Minh Hiên. Hắn nhốt ta lại nơi này, chỉ để ta canh giữ xác chết của đôi đồng nam xử nữ trong quan tài kia. Bởi đó là điều kiện để duy trì trận pháp.''
Mặc Ngân Tầm cảm thấy vô cùng căm ghét Lãnh Minh Hiên, mặc dù nàng chưa từng gặp hắn. Người này không những tâm cơ, còn ác độc, tham lam.
''Bà bà, hiện tại ta liền dùng khinh công đưa bà ra khỏi tầng hầm này.''
Mặc Ngân Tầm rốt cuộc vẫn là không hiểu tại sao Lãnh Minh Hiên thuộc hạ có thừa lại nhốt một lão thái bà ở đây chịu khổ như vậy. Cho đến hiện tại, khi chứng kiến lão bà bà lắc đầu cay đắng, đáp lại nàng.
''Đồng nam xử nữ trong quan tài là hai đứa con sinh đôi của ta, lúc chết chỉ mới mười tám tuổi.''
Hồng Nương kể lại chuyện đời bi thương của bà ấy, từ lúc bắt đầu mang thai cho đến hiện tại đều không dễ dàng gì.
''Chuyện phải bắt đầu từ khi ta sinh hai đứa trẻ cùng một lúc, tin đồn lan truyền đến tai Dung quý phi, mẫu phi quá cố của Lãnh Minh Hiên. Ta còn nhớ rất rõ ngày ấy, khi con của ta đang hưởng sinh thần thứ mười tám, liền có binh lính xông thẳng vào nhà.''
Sắc mặt lão bà bà đột nhiên ngưng đọng lại, giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên gương mặt đã có phần nhăn nheo, khắc khổ.
''Ta từng đau khổ đến mức muốn tự sát, nhưng đã không thể làm. Chúng cắt ba giọt máu của mẹ con ta lập khế ước, chỉ cần ta tự sát hoặc ra khỏi nơi này, hài nhi của ta sẽ hồn siêu phách lạc.''
Nói xong, lão bà bà đã không cầm được mà khóc thành tiếng, gương mặt nhăn nheo nay đã dần trở nên đỏ ửng. Mặc Ngân Tầm toan đưa tay lên an ủi, mới sực nhớ ra bản thân còn có một vết thương ở vai.
''Bà bà, đợi ta ra khỏi nơi này, học được cách phá trận, phá khế ước, sẽ giúp bà lo liệu tang sự đàng hoàng cho lệnh lang và lệnh ái.''
Mạnh Hồng Nương cười nhạt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ lắc đầu:
''Vậy phải cảm ơn cô nương rồi.''
Mặc Ngân Tầm ôm quyền tạ ơn rồi chuẩn bị nhảy lên, lòng vẫn còn lo âu trận pháp kia kích hoạt thêm lần nữa. Thế nhưng chưa kịp làm gì, bàn tay nàng đã được lão thái bà kéo đi lúc nào không hay.
''Hang động này có đường đi ra, không cần nhảy vào đầm rồng hang hổ như vậy.''
Theo lối đi của Mạnh bà bà, Mặc Ngân Tầm cuối cùng cũng thoát khỏi Nghê Liệt phủ kia. Nàng nhận thấy chỉ còn nửa cang giờ thì Thiên Tử Giám sẽ bắt đầu dạy học, liền tức tốc chạy đến.
Mặc Ngân Tầm vừa mới bước vào, cánh cửa ấy đã đóng chặt lại. Nàng nhìn cánh cửa ở phía sau mà thở phào nhẹ nhõm.
''Cũng may là tới kịp lúc.''
Ngày học thứ nhất là cưỡi ngựa bắn cung, ngày thứ hai đã chuyển luôn sang tụ linh, quả nhiên đất nước nào cũng thuận theo võ học trước. Đây là bộ môn Mặc Ngân Tầm đăng kí để thí nghiệm thiên phú, chứ không tơ tưởng đến mạnh mẽ, lợi hại gì.
Tuy nhiên, trận pháp hay khế ước đều phải thông qua bước tụ linh. Nếu như nàng không có thiên phú, lợi hại đến đâu cũng không thể trả ơn Mạnh bà bà được.
Mặc Ngân Tầm khi bước vào đây, trong đầu đã ngập tràn những suy nghĩ bất an. Nàng hoàn toàn không để ý đến tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm mình.
Bởi trong tình thế lão sư sắp vào, tất cả đã ngồi yên một chỗ, đột nhiên xuất hiện một tiểu nha đầu sắc mặt đen kịt đứng bất động ở giữa khiến kẻ nào cũng hoảng hồn. Mặc Ngân Tầm tất nhiên không muốn làm trò cười cho cả thành như khi ở Ung châu nữa, liền kiếm đại một chỗ để ngồi vào.
Đột nhiên, nàng cảm thấy lành lạnh phía sau lưng, quay ra thì đã thấy Lãnh Phi Ngưng sắc mặt âm trầm.
''Yo, gà mái nhỏ cũng đến đây học à? Không tệ, không tệ.''
Một câu nói của nàng đã khiến những kẻ xung quanh cười khúc khích. Nhưng giờ phút hiện tại, khi mà lão sư sắp đến khiến nàng ta chỉ có thể giận dữ liếc nhìn.
Cảm nhận được cơn tức giận đang bị kìm hãm của Lãnh Phi Ngưng, nàng không nhịn được cảm thấy hả hê đôi chút. Nếu chỉ tính chuyện nàng ta phách lối trong ngày đầu gặp nàng, Mặc Ngân Tầm có lẽ đã không để ý như vậy.
Thứ khiến nàng chán ghét Lãnh Phi Ngưng đến cực điểm chính là loại thủ đoạn thấp hèn, tàn ác. Nàng ta sẵn sàng hy sinh thuộc hạ trong phủ để lấy đi kim đan của họ, kết quả có được thiên phú vô song.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]