Chương trước
Chương sau
Tào Kí nhìn thấy Đan Song Nhã sát khí bừng bừng, phỏng chừng là sắp xảy ra án mạng, liền lớn tiếng can ngăn.

''Song Nhã, ngươi không thể hại chết đồng môn!''

Nếu Mặc Ngân Tầm thực sự bị nàng ta giết chết trước mặt hoàng thượng, hắn quả thực chỉ còn có thể đuổi Đan Song Nhã khỏi sư môn. Một nhân tài võ đạo, nếu hắn không thể thu nhận được chính là chuyện đáng tiếc, vì vậy mới lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng Đan Song Nhã đã hoàn toàn bị Mặc Ngân Tầm khơi dậy lửa giận, như thế nào sẽ chịu nghe lời hắn? Nàng luôn là người tâm cao khí ngạo, lại có chút bất mãn đối với Mặc Ngân Tầm, hôm nay không đánh cho nàng quỳ xuống xin tha thứ, Đan Song Nhã không cam tâm!

''Tào phu tử yên tâm, ta tự có chừng mực.''

Mặc Ngân Tầm lưu loát xoay người, né một chưởng chí mạng của Đan Song Nhã, nương theo lực đạo vọt ra phía sau lưng, vung chân đá một cước mạnh mẽ.

Mặc Ngân Tầm tuổi tác không lớn, còn thấp bé hơn Đan Song Nhã một cái đầu, tuy vậy lại có thể nhấc chân phi thường cao. Đan Song Nhã vừa kinh hãi quay lại đã bị nàng một cước đá thẳng vào mặt, khó khăn lắm mới có thể lui về ba bước, ngây người nhìn lấy nàng.

Sau khi uống hoán cốt đan, quả nhiên gân cốt của nàng đã khôi phục hoàn toàn, về mặt võ đạo đã chẳng phải kiêng dè bất cứ ai. Mặc Ngân Tầm kiếp trước tuy chỉ là kẻ thế thân, nhưng không phải hoàn toàn vô dụng.

Khi còn bị nhốt trong không gian tối tăm, nàng từng có cơ hội so tài với đệ nhất võ sĩ karate thế giới. Chính nàng còn không thể tin, kẻ vinh quang đến vậy cũng là người của bạch đạo. Xét về tốc độ, vũ lực, chiến lực nàng đều có hơn một bậc, có lẽ vì vậy mới bị nhốt lại để làm con át chủ bài.

Dưới lôi đài, đám người mới vừa rồi còn thấp giọng nghị luận giờ phút đều triệt để an tĩnh lại. Từng người đều trợn mắt không dám tin.



Ai cũng không nghĩ đến Mặc Ngân Tầm lại có thể đem động tác đã học biểu diễn thuần thục đến vậy, lại có thể đá Đan Song Nhã một cước, hơn nữa còn đá ngay vào mặt!

Đan Song Nhã rõ ràng đã là đệ nhất võ sinh của Thiên Tử Giám, cứ như vậy bị loại rồi?

Phế vật… nàng thật sự là phế vật sao?

Đan Song Nhã bưng mặt, chậm rãi phục hồi tinh thần lại. Nàng ta gắt gao trừng mắt nhìn Mặc Ngân Tầm, ánh mắt dữ tợn như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.

Trong đầu tức giận đến mức kêu “oong oong”, Đan Song Nhã phải không ngừng tự an ủi chính mình rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn thôi!

Mặc Ngân Tầm bị nàng ta nhìn chằm chằm nhưng vẫn ung dung. Một thân bạch y nhẹ nhàng, thân ảnh nhỏ nhắn đứng thẳng tắp, đôi con ngươi tựa như biển sâu không một tia gợn sóng, cả người đều tản ra một loại khí chất ưu nhã của quý tộc.

Cao quý, lãnh ngạo, không thể xâm phạm!

Trông thấy loạt cảnh tượng khác thường này, chẳng ai biết được Mặc Ngân Tầm rốt cuộc mang theo loại khí chất gì. Làm hạ nhân cũng rất ra dáng hạ nhân, làm chủ tử thì uy nghi thần võ, làm ăn mày thì bất cần, bất lương, cợt nhả hay lạnh lùng cũng cần tùy tâm trạng.

Nàng hướng Đan Song Nhã bĩu môi, vươn một ngón tay vẫy vẫy: ''Tiếp tục đi.''

Đan Song Nhã đáng thương, đến bây giờ ả vẫn cho rằng chính mình vẫn chưa phát động toàn bộ lực lượng nên mới để cho Mặc Ngân Tầm cưỡi lên đầu như vậy.

Nếu nàng biết thiếu nữ trước mắt thực sự là ai nhất định sẽ sớm tự sát cho rồi!



Đan Song Nhã phi nhanh tới, ống tay áo màu xanh nhạt nhẹ nhàng bay múa. Một thân nhu váy khiến cho nàng khi chiến đấu tràn ngập mỹ cảm, mềm mại uyển chuyển.

''Chậc chậc, chậm chạp như vậy, cũng quên rằng Tào phu tử nhắc người trước thế nào rồi sao?''

Nàng chính là muốn nói, động tác của Đan Song Nhã vô cùng chậm chạp, có thể cân nhắc thi lớp vũ đạo được rồi.

Sỉ nhục! Nhất định đây là sỉ nhục! Đan Song Nhã nắm chặt tay, nghiên răng ken két lườm Mặc Ngân Tầm một cái, liều mạng xông lên.

Đến mặt cũng đá rồi, Mặc Ngân Tầm không cần thiết phải giả vờ yếu ớt nữa. Vẫn là bộ dáng chọc tức người khác ngày nào, Đan Song Nhã dường như phản ánh hình ảnh quá khứ của Lãnh Phi Ngưng.

Suy đi nghĩ lại, Mặc Ngân Tầm quả thực đắc tội không ít người.

Sau khi Đan Song Nhã lao cả thân thể mình tiến tới, Mặc Ngân Tầm sử dụng tuyệt kĩ dịch chuyển của Thượng Quan Vô Nguyệt, thành công khiến nàng ta tự lao khỏi chiến đài. Một đám người tụm năm, tụm bảy nhanh chóng né ra xa, cả hai đều là thế lực bọn họ không thể đắc tội.

''Đa ta Đan đại tiểu thư đã nhường.''

Hết rồi! Thực sự hết rồi! Lần này khảo hạch, vậy mà chỉ có Đan Mục Đình thông qua. Khi trở về nàng ta nhất định bị dụng thêm gia pháp. Thời kì hoàng kim kết thúc, Đan gia sắp sửa thay đổi đích nữ rồi.

Mặc Ngân Tầm sau khi kết thúc, vội vàng đến nơi lấy lệnh bài gỗ, chỉ những người thông qua khảo hạch mới có thể có. Trước khi đi, nàng cũng không quên chào hỏi hoàng thượng một lần. Cuối cùng cũng không còn ai dám cản đường nàng về nhà ăn cơm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.