Chương trước
Chương sau
Mặc Ngân Tầm nghe xong thì nhịn không nổi mà cười. Vậy ra chỉ có nàng mới giao tiếp được với tiểu xích đằng Kỷ Vu Sa. Nhìn ở góc độ nào, Mặc Ngân Tầm cũng cảm thấy nàng ta giống như lâu ngày không tiếp xúc với ai mới thành ra như vậy.

Nhớ ngày đầu Mặc Ngân Tầm ra khỏi bạch đạo để đi đến Trung Quốc, nhìn tất cả mọi người giống như người ngoài hành tinh. Những tháng ngày học hành, ngoài Túc Trạch Lăng suốt ngày trêu chọc ra thì không cách nào quen với bất cứ ai.

''Ca ca, quay về thôi. Kỷ Vu Sa không có làm hại muội. Nếu nàng động thủ, muội sẽ bảo vệ huynh.''

Nghe nàng trấn an, Thượng Quan Vô Nguyệt mới lấy lại được sự bình tĩnh vốn có, sóng bước cùng nàng quay trở vào. Nhưng oai phong lẫm liệt không được lâu, vừa đến cửa khuê phòng, hắn liền nhanh chân đứng núp ra sau bờ lưng nhỏ bé.

Mặc Ngân Tầm vừa mở cửa, liền thấy gương mặt lạnh ấy đứng ngay trước mặt. Thượng Quan Vô Nguyệt nhìn thấy thì hét toáng lên như gặp quỷ, chạy một mạch ra đến đại môn.

Mặc Ngân Tầm chỉ thoáng chút giật mình, lùi ra ba bước. Đột nhiên, khóe miệng Kỷ Vu Sa động đậy, nói ra hai tiếng nhỏ dần.

''Chủ nhân.''

Hóa ra từ khi Mặc Ngân Tầm rơi giọt máu đầu tiên vào cây xích la đằng là đã kí khế ước với Kỷ Vu Sa rồi. Nhưng có nói thế nào, để một con người đang sống sờ sờ như vậy kêu nàng là chủ nhân quả thực có chút gượng ép.

Tuy nhiên, khế ước đã kí không thể gỡ bỏ, Mặc Ngân Tầm cũng chỉ có thể thuận theo ý trời mà làm.

''Ngươi theo ta được bao lâu rồi?''

''Từ lúc ngươi đeo chiếc vòng đó, còn tên Dư Tiểu Mãn.''

Mặc Ngân Tầm thoáng chốc ngạc nhiên, đã rất lâu rồi mới có người gọi nàng như vậy. Điều này chứng tỏ đây vốn không phải vòng tay của nguyên chủ, nó là theo đuôi linh hồn nàng để đến đây.



''Ngươi nhiều năm như vậy rốt cuộc hấp thụ cái gì để tồn tại?''

Nếu là ở trong bụng của Mặc Ngân Tầm, chắc chắn là ăn thức ăn trong dạ dày nàng để sống. Nhưng trong trường hợp bị mắc kẹt ở chiếc vòng quỷ dị, liền không thể hấp thụ cái gì.

Chẳng lẽ là hấp thụ hắc khí?

''Thức ăn của ta là độc, khi có đủ độc sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể thoát khỏi nó.''

Kỷ Vu Sa lần nữa chỉ vào chiếc vòng tay, đáy mắt có chút căm ghét và thù hận. Mặc Ngân Tầm thoáng ngạc nhiên, vậy là nàng ta vẫn luôn hấp thụ độc tố của nàng?

''Ngươi có hấp thụ được cổ trùng không?''

Vu Sa lắc đầu lia lịa, đáp:

''Nó là trùng, không phải độc. Ta thấy nó kháo xương của ngươi, nhưng không tiết độc vào cơ thể ngươi.''

Nói như vậy, chẳng lẽ Mặc Ngân Tầm vừa trúng loại độc gì ghê gớm lắm nên mới thức tỉnh Kỷ Vu Sa sao? Rốt cuộc nàng đã trúng phải thứ gì?

''Ngươi vừa hấp thụ được độc gì?''

''Phế linh dược, ngươi đẩy nó ra khỏi đan điền, vừa vặn giúp ta hấp thụ vào trong. Thiên phú của ngươi rất cao, vì vậy độc tính lại càng thêm mạnh mẽ.''

Thật không ngờ trước đây nàng lại bị hạ phế linh dược, độc tính mạnh đến nỗi thức tỉnh linh khí luôn rồi. Cũng không biết nguyên chủ lúc nhỏ đắc tội với ai, lại bị ra tay tàn nhẫn như vậy.



Nhưng nếu là giải được độc, cũng không phải không tốt. Kỷ Vu Sa còn có thể lấy độc làm thức ăn, vẫn là quá lợi hại rồi đi.

''Ngươi có hấp thụ được độc tính bên ngoài không?''

Nếu như càng hấp thụ độc dược thì càng mạnh mẽ, Mặc Ngân Tầm ngược lại phát hiện một chủ kiến hay.

''Khi còn bị phong ấn trong vòng tay, quả thực chỉ lấy được độc trong cơ thể ngươi. Nhưng ta ra ngoài rồi, độc dược loại nào cũng có thể hấp thụ.''

Cũng xem như gặp được chuyện tốt, Mặc Ngân Tầm về sau thu nhận nàng là được. Chỉ là không biết Thượng Quan Vô Nguyệt biết chuyện, sẽ có loạt phản ứng dữ dội thế nào.

Ầm ĩ nguyên một buổi chiều, cuối cùng màn đêm cũng dần buông xuống. Mặc Ngân Tầm quay trở về chiếc giường êm ái, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Còn nhớ ngày nàng lần đầu đến thế giới này, đến phòng củi kín mít cũng bị canh phu phá bĩnh, chịu không nổi mà chạy vào rừng. Hiện tại thật không ngờ, nàng có thể năm ở một nơi tử tế, cảm nhận sự ấm áp đến từ trái tim.

''Có nhà thật tốt.''

Mặc Ngân Tầm nhắm mắt ngưng thần, đã rất muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng nằm bên cạnh còn có một tiểu đằng nữ quỷ dị. Nàng ta được sắp xếp đi nơi khác, nhưng nhất quyết bám lấy nàng không buông. Nói linh khí nhất định phải đi theo chủ nhân không rời, sợ bị người ta trộm mất.

Mặc Ngân Tầm không để ý, nhưng Thượng Quan Vô Nguyệt lại vô cùng chú tâm. Hắn và Kỷ Vu Sa hồ nháo suốt hai canh giờ, động khẩu không động thủ.

Tuy bề ngoài không để ý chuyện trong nhà, nhưng bầu không khí chung giường với người khác thật lạ lẫm. Mặc Ngân Tầm lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, cứ quay lại liền nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo. Dù biết nàng không hại mình, nhưng Mặc Ngân Tầm vẫn có chút không quen.

Thời gian đầu là Mặc Ngân Tầm không ngủ được, nhưng chỉ chưa đến nửa đêm, Kỷ Vu Sa đã phải mở mắt ra. Mặc Ngân Tầm quay lại quấn nàng ta không buông, hệt như dây đằng quấn vào cổ tay vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.