Mặc Ngân Tầm khẩn thiết quỳ xuống, kính cẩn dâng lên một đám giấy tờ lộn xộn. Ngụy công công cầm cây phất trần trắng xóa, từng bước nhẹ nhàng đi xuống bậc thang cao.
Mất một lúc lễ nghi rườm rà, cuối cùng giấy tờ cũng đến được tay hoàng thượng. Đọc đến đâu, hàng chân mày phúc hậu ấy lại không ngừng nhíu chặt. Nếu đây thực sự là ngựa của Mặc Ngân Tầm, vậy tội của Mặc Thù Thù vốn không thể buông tha.
Nhận thấy hoàng thượng thần sắc không ổn định, Mặc thừa tướng đã cảm thấy có chuyện chẳng lành. Đám người đang đứng ở đây, hầu hết đều muốn hạ bệ hắn, đây hẳn là cơ hội hữu hạn, trăm năm mới có một lần.
''Hoàng thượng, tiểu nữ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, vô tình đắc tội Lật Dương quận chúa. Hiện tại nó đã phải trả cái giá thích đáng, kính mong bệ hạ niệm tình quân thần mà khai ân.''
Mặc Ngân Tầm không muốn lớn lối làm càn, chỉ muốn đoạt lại bạch mã. Chất độc trong người nó cũng là do Kỷ Vu Sa hút đi, hiện tại đã qua cơn nguy kịch.
Chuyện của ngày hôm nay, bất quá nàng chỉ muốn có một câu trả lời thích đáng. Trước mặt hoàng đế, Mặc phủ cũng không dám rũ bỏ trách nhiệm.
''Bệ hạ, bồi thường thì cũng thôi đi. Chỉ cần hôm nay Mặc phủ cho nhi thần một lời xin lỗi, mọi chuyện xem như bỏ qua.''
Đường đường là thừa tướng của một nước, lại quỳ xuống tạ lỗi với quận chúa phế nhân? Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, há chẳng phải làm trò cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiep-lenh-denh/2693984/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.