Chương trước
Chương sau
Mặc Ngân Tầm khẩn thiết quỳ xuống, kính cẩn dâng lên một đám giấy tờ lộn xộn. Ngụy công công cầm cây phất trần trắng xóa, từng bước nhẹ nhàng đi xuống bậc thang cao.

Mất một lúc lễ nghi rườm rà, cuối cùng giấy tờ cũng đến được tay hoàng thượng. Đọc đến đâu, hàng chân mày phúc hậu ấy lại không ngừng nhíu chặt. Nếu đây thực sự là ngựa của Mặc Ngân Tầm, vậy tội của Mặc Thù Thù vốn không thể buông tha.

Nhận thấy hoàng thượng thần sắc không ổn định, Mặc thừa tướng đã cảm thấy có chuyện chẳng lành. Đám người đang đứng ở đây, hầu hết đều muốn hạ bệ hắn, đây hẳn là cơ hội hữu hạn, trăm năm mới có một lần.

''Hoàng thượng, tiểu nữ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, vô tình đắc tội Lật Dương quận chúa. Hiện tại nó đã phải trả cái giá thích đáng, kính mong bệ hạ niệm tình quân thần mà khai ân.''

Mặc Ngân Tầm không muốn lớn lối làm càn, chỉ muốn đoạt lại bạch mã. Chất độc trong người nó cũng là do Kỷ Vu Sa hút đi, hiện tại đã qua cơn nguy kịch.

Chuyện của ngày hôm nay, bất quá nàng chỉ muốn có một câu trả lời thích đáng. Trước mặt hoàng đế, Mặc phủ cũng không dám rũ bỏ trách nhiệm.

''Bệ hạ, bồi thường thì cũng thôi đi. Chỉ cần hôm nay Mặc phủ cho nhi thần một lời xin lỗi, mọi chuyện xem như bỏ qua.''

Đường đường là thừa tướng của một nước, lại quỳ xuống tạ lỗi với quận chúa phế nhân? Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?

Thế nhưng tội mà Mặc Thù Thù phạm phải cũng không hề nhẹ. Nếu nàng ta là bách tính thường dân, sớm đã bị đem đi chém đầu từ lâu rồi, nào có lý do còn trẻ không hiểu chuyện kia chứ?

Một cái quỳ gối, một cái cúi đầu, một câu tạ lỗi lại có thể đổi được một mạng cho con gái, đúng là quá hời rồi. Ngày hôm nay, dù cho có lựa chọn thế nào, phủ thừa tướng cũng không thoát khỏi việc bị hạ bề danh tiếng.

''Bất quá, thừa tướng đại nhân không cần khó xử. Từ trước tới nay đều là cha làm con chịu, nào có cớ đi ngược lại kia chứ? Cứ để Mặc tiểu thư nghỉ ngơi một thời gian, sau đó lại đến tạ lỗi với ta.''



Trên thế gian này, dù có là loại thời đại thế nào đi chăng nữa, đạo hiếu cũng là thứ vô cùng được coi trọng. Mặc Ngân Tầm quyết định như vậy, cũng xem như có một bản ngã tốt trong mắt mọi người. Chuyện của Mặc Thù Thù nhất định không thể kết thúc nhẹ nhàng như vậy. Đợi khi nàng ta tỉnh lại, thù mới nợ cũ cũng tính luôn vào một lần.

''Tội trộm cắp, đánh đập và dùng thuốc đối với ngựa chính là đại tội. Lật Dương quận chúa không những thấu hiểu đạo nghĩa, lại có lòng bao dung, quả là phúc đức của nhân dân Đại Ưng ta.''

Mặc thừa tướng đối với nàng không có ác ý, con gái bị thương thành ra như vậy nhưng vẫn hiểu rõ trắng đen, xem ra không hẳn là có mắt như mù. Mặc Ngân Tầm vốn không có lòng muốn hạ bệ phủ thừa tướng, nhưng chuyện của Mặc Thù Thù quả thực khó lòng ngậm đắng bỏ qua.

Hoàng thượng sau khi xem xong toàn bộ giấy tờ được trình lên, mới bắt đầu phán xét. Thời điểm hiện tại, sống chết của Mặc Thù Thù đều phải phụ thuộc vào lời nói này.

''Trưởng nữ của phủ thừa tướng Mặc Thù Thù, tâm cơ mờ ám, lòng tham có thừa. Tội trộm cắp, bạc đãi động vật được tha thứ, nhưng tội phỉ báng hoàng tộc là khó tha. Thân là hoàng hoa khuê nữ, phẩm hạnh lại không đoan chính, là nỗi nhục khắp kinh thành. Nể tình thừa tướng có công giữ nước, trẫm phạt ngươi mười lăm đại bản, sau khi tạ lỗi với quận chúa liền phải vào cung làm nô tì một năm để hiểu rõ lễ nghi của Đại Ưng ta.''

Khẩu dụ bất chợt vang lên, người khắp khán đài tai điếc tai thông, nghe hay không cũng đều đồng loạt quỳ xuống. Mặc thừa tướng, Mặc Ngân Tầm đều đồng thanh nói tiếng tạ ơn.

Mặc Ngân Tầm trở về tửu lâu, làm mọi cách vẫn không thể nào khiến cho bạch mã tỉnh lại. Hơi thở nó đều đặn như đang ngủ say, độc trên ngươi cũng đã được bài trừ, không ít người nghi ngờ nó đã chết từ lâu.

Mặc Ngân Tầm đương nhiên không tin, chỉ cần nó còn hơi thở thì chắc chắn vẫn còn sống. Thế nhưng kẻ am hiểu độc dược như Kỷ Vu Sa cũng không thể nào giải đáp được việc một con bạch mã lâm vào giấc ngủ ngàn thu.

Mặc Ngân Tầm theo thời gian, cũng dần trưởng thành hơn, thoáng chốc đã đi qua một năm trời đằng đẵng. Nàng cũng không muốn trở về Thiên Tử Giám làm kẻ ăn không vô dụng, chỉ muốn sớm ngày đoạt lại Nhật Nguyệt thần giáo, lấy lại ký ức cho ''Túc Trạch Lăng''.

Nàng vốn không còn là đứa trẻ mười lăm tuổi không hiểu chuyện, động một chút liền sẽ lớn lối làm càn. Thời điểm hiện tại, nàng đã trở thành lâu chủ của Bạch Dạ lâu. Nơi này đã được nàng làm nổi tiếng khắp giang bắc Đại Ưng từ ba tháng trước.

Bạch Dạ lâu không đơn thuần là một tửu lâu tầm thường, nói cách khác chính là Phong Mãn lâu của một năm về trước đổi thành, đánh dấu sự trở lại của Mặc Ngân Tầm trên hắc đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.