Chương trước
Chương sau
Nửa đêm, nơi Loạn Tán Cương ngập tràn xác chết, không được chôn cất đàng hoàng, có rất nhiều loại hoa đẹp đẽ đến tà mị. Giống như một mỹ nhân khuynh quốc, khi hắc hóa rồi sẽ vô cùng yêu kiều, mê hoặc.

Chính vì vậy, người ta đi qua chỉ biết ngắm hoa chứ không dám hái về. Bởi vì họ không thể hiểu rõ thứ hoa yêu nghiệt kia là mọc từ tinh khí đất trời hay từ oán niệm trần gian.

Vậy mà hôm nay, trên chính mảnh đất này, có hai kẻ không biết thứ gì là sợ hãi, hiển nhiên giao chiến. Bọn họ cũng thật biết chọn chỗ đi, đánh nhau tới mức tàn hoa bại liễu, quỷ thần phẫn nộ đến đổ mưa giông, vậy mà chưa xuất nổi hai phần công lực.

Gặp mưa, gương mặt cực phẩm mà Mặc Ngân Tầm khổ sở cải tạo đến hai canh giờ trôi đi hết. Nhưng cũng còn may cho nàng, trước khi trang điểm vì sợ bị tổn hại da mặt, đã đeo lên một lớp da người giả. Nếu không, để hắn biết nàng là Lật Dương quận chúa thì coi như xong.

''Hô hô, mĩ nhân môi dày đâu mất rồi?''

Bị hắn kháy đểu, Mặc Ngân Tầm coi như không chấp. Nếu nàng kinh động lúc này, sợ là mạng cũng không còn chứ đừng nói là thể hiện cảm xúc.

Quả nhiên, sau lời khích đều vừa rồi, hắn liền vung vô ảnh phiến lên, xuất ra một tràng những chiếc phi tiêu sắc nhọn. Mặc Ngân Tầm cũng rũ bỏ bề ngoài của chiếc dây lưng, một đoạn cửu tiết tiên có đầu là thanh phi tiêu kiêm trâm cài tóc mang tên nguyệt vô thương chứa vô vàn độc dược.

Đây mới là nguyên trạng thực sự của loại vũ khí này, tên là cửu nguyệt tiên. Nó được làm từ kim loại của Tây Vực, có ánh sáng trắng vô ngần, tựa như chín vầng trăng cùng soi rọi, cứng cáp không gì có thể phá hủy được. Công pháp nàng học cũng tự nhiên không phải luyện phi tiêu mà là luyện nhuyễn tiên.

Có được cửu nguyệt tiên, Mặc Ngân Tầm dễ dàng tránh né được vô vàn những cây phi tiêu tẩm đầy nọc độc. Tiết phiến của tên Hắc Tự này cũng không phải dạng vừa.

Vô ảnh phiến được làm từ thứ trân bảo hạng nhất hoàng thành, mang tên hắc ngọc. Bên trong hắc ngọc dường như tồn tại một làn khói vô cùng thần bí và tà mị. Sức bền bỉ của vô ảnh phiến đối với cửu nguyệt tiên quả thực ngang nhau, khó phân thắng bại.

Cây tiết phiến này vô cùng kì lạ, thoạt nhìn có vẻ tầm thường, nhưng không gì có thể xuyên thủng được, nước lửa không thể hủy hoại, còn có những chiếc phi đao chặt sắt như chém bùn. Ngoài phi đao, vô ảnh phiến còn tàng trữ 17 loại ám khí, nhưng chỉ nặng trên dưới bảy lạng.

Hơn nữa, trên vô ảnh phiến có bức tranh thủy mặc cực kì ưu nhã, kết hợp với vẻ ngoài ''hiền lương thục đức'' như mấy lứa thư sinh lên kinh ứng thí, hắn mới có cái danh là tên bạch diện thư sinh giết người không chớp mắt.



Lần duy nhất người của Bạch Dạ lâu đối kháng với Hắc Tự, chính là khi hắn ra tay cướp lấy Mặc Thù Thù. Thời điểm nàng ta đến nhận lỗi với Mặc Ngân Tầm, nàng đã cho người ám toán giữa đường, bắt nàng ta trả giá vì khiến bạch mã lâm vào giấc ngủ sâu.

Nào ngờ hắn từ đâu xông tới, cướp nàng ta đi. Những tưởng Mặc Thù Thù sẽ bình yên trở về, nào ngờ lại từ đó mất tích chẳng thấy tăm hơi. Mặc Ngân Tầm cũng từ đó ghim mạnh Hắc Tự, biết rõ ràng hắn không phải dạng vừa.

Hắn vung tiết phiến tới đâu, phi tiêu phóng ra tới đó. Chưa hết, vô ảnh phiến có đầu sắc bén, vừa làm khiên lại có thể làm vật tấn công.

Mặc Ngân Tầm nhờ tài năng nguyễn thuật kì diệu, thành công tránh khỏi 18 chiếc phi tiêu sắc nhọn của hắn. Nàng vung tay lên nhanh chóng, tới nỗi người khác nhìn cũng định hình không nổi.

''Hắc Tự, ngươi còn chiêu nào lợi hại hơn nữa thí cứ tung ra, lão tử tiếp ngươi đến cùng.''

Mặc Ngân Tầm kiêu ngạo nói, nếu đã là đối thủ, tuyệt nhiên nàng không thể xem thường. Cho nên, muốn xuất thủ nhất định phải thăm dò trước.

Không nghĩ đến, tên này cũng là một con cáo già, chiêu khích tướng của nàng hiển nhiên không có tác dụng. Hắn nhếch miệng cười, đoạt hết vẻ đẹp phong hoa của thế gian, khiến người khác dấy lên sự tò mò.

''Không hổ là Bạch Chỉ nổi danh giang hồ, tại hạ tự nhận không bằng. Chi bằng các hạ hãy xuất thủ, để ta lĩnh giáo một phen.''

Mặc Ngân Tầm như có như không mà nhìn hắn, cái vẻ phúc hắc này vừa lạ lẫm lại có chút quen quen. Nhưng theo cuốn ''công thức hành tẩu giang hồ'', những kẻ trọng lễ nghĩa như vậy thường giết người theo cách rất dã man. Bọn họ có sở thích ngắm người ta mất máu mà chết, vô cùng quái dị và bệnh hoạn.

Nhưng đối với Mặc Ngân Tầm, nàng chỉ cảm thấy việc đó thật nhàm chán và tốn thời gian. Nghĩ mà xem, con người có thể nhìn chằm chằm vào một thứ mấy canh giờ mà không buồn ngủ chăng? Nếu đã thích máu, liền trực tiếp gói mang về là được rồi?

''Vậy ta không khách khí nữa.''

Nhuyễn tiên một cước vung lên, chín khúc kim nguyệt lại nghiêng mình bay theo lực gió. Nguyệt vô thương trên đầu tiết ra thập hương nhuyễn cân tán, không mùi không vị, lan tỏa vào hư không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.