Hoàng thượng nghe xong cũng có hơi sửng sốt, chưa kịp gằn giọng hung dữ thì Mặc Ngân Tầm đã quay qua đáp trả:
‘‘Bệ hạ, những việc thần nói đều là công việc thường ngày của muôn dân bách tính, hoàn toàn không có ý sỉ nhục công chúa. Nếu như nhân dân cũng là con của người, họ làm được thì tại sao hoàng tộc không thể làm?’’
Lời nàng nói ra cũng xem như có lý, chưa kể Vương Thành Di đã quả quyết đồng ý, hoàng đế càng không thể can thiệp vào.
…
Sau sự thỏa hiệp êm xuôi, Vương Thành Di đã tự muốn ra trận trước. Đánh đàn vốn là sở trường của nàng ta, bốn năm liền đều là nhờ một khúc đàn tranh mà được phong làm tài nữ của Đại Ưng.
Tiếng đàn thánh thót như nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thanh nhã chứ không dồn dập dung tục. Âm đàn trầm lắng uyển chuyển, tựa như mưa bụi trên lá chuối. Xa nghe mờ ảo dường không, lặng im lại như vẫn ở bên tai.
Một khúc biến tấu tuyệt diệu khiến lòng người miên man khó tả, cũng không biết nó kết thúc từ khi nào. Nhưng khi dấu chấm của âm điệu khép lại, tất cả đều mang vẻ lưu luyến không thôi.
Mặc Ngân Tầm của trước đây đều không học qua cầm kì thư họa, chỉ là thấy thứ gì hay liền tập luyện mà thôi. Giống như tiếng đàn violin vẫn du dương theo nàng suốt thời thơ ấu trong phòng thiết bị, tương lai liền thiết kế một cái giống hệt.
Nàng dùng toàn bộ sức cảm thụ của mình để tạo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiep-lenh-denh/2693957/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.