Chương trước
Chương sau
Cái mang tên ‘xác suất trúng thưởng’, tin thì có không tin thì không. Đầu tiên Đường Hoa lợi dụng Sát Phá Lang để ăn gian, khiến Phong Vân Nộ phải đi cược tỷ lệ 66,6% sẽ chết. Xác suất Phong Vân Nộ trúng thưởng chỉ có 33% thôi. Tiếp đó Đường Hoa đặt cược 50% với Sát Phá Lang. Đường Hoa không cần phải làm gì cả, chỉ cần làm sao để Sát Phá Lang đi mở thùng trước là được.

Nếu như Đường Hoa mở thùng trước, hắn sẽ có hai kết quả: 50% cơ hội trúng thưởng, 50% cơ hội chết mà không được gì. Nhưng nếu Sát Phá Lang mở thùng trước, hai kết quả của Đường Hoa sẽ như sau: sống - trúng thưởng và sống - không trúng thưởng. Bởi vậy chỉ cần dụ được cho Sát Phá Lang mở thùng trước, vậy là ít nhất Đường Hoa sẽ giữ được cái mạng nhỏ của mình. Về mặt lý luận, hắn đã đứng ở phía bất bại.

Làm thế nào để Sát Phá Lang mắc lừa? Điều này Đường Hoa vẫn khá là tự tin. Nguồn tự tin của hắn là lòng nghi ngờ của Sát Phá Lang, đặc biệt là đối với mình. Hắn biết Sát Phá Lang dĩ nhiên sẽ suy đi tính lại, đồng thời cũng sẽ quan sát, phỏng đoán. Phần lời nói, hắn biết sẽ không có bao nhiêu tác dụng với Sát Phá Lang, bởi vì Sát Phá Lang có thể suy tính đi, suy tính lại, suy tính ngược, suy tính xuôi, tiến vào trạng thái tuần hoàn vô hạn. Bởi vậy Đường Hoa chọn dùng động tác. Khi hắn mời Sát Phá Lang mở thùng trước, hắn vẫn đứng ở trong phạm vi sát thương. Động tác dường như vô thức đấy theo lý thì đương nhiên sẽ bị tên Sát Phá Lang đa nghi kia chớp được. Mà khi Đường Hoa mở vòi xả nói như mưa trút nước, Sát Phá Lang cũng tin lầm rằng động tác đó của Đường Hoa là do vô thức.

Bởi vậy... Sát Phá Lang đã phải chọn con đường đánh cược năm - năm.

* * * * * *

Một tiếng rưỡi sau, Phong Vân Nộ - ủ rũ - và Sát Phá Lang - mặt mày xám xịt - quay lại.

Con BOSS thứ hai, nữ yêu trên biển. Con nữ yêu này thủ đoạn cũng khá, trong tiếng kêu cứu còn kèm theo trạng thái mê hoặc 100% trúng nữa. May mà ba người chơi ở đây đều là những kẻ đã qua kiếp thứ hai hết, chỉ trong thời gian ngắn đã giải trừ được trạng thái, sau đó quây giết ngay. Ở trong nước, tốc độ của bọn này cũng không bị giảm, cho nên không có gì bất ngờ, nữ yêu bị tru diệt.

Đám Đường Hoa cũng chỉ dám càn quét vòng ngoài mà thôi, vì từ chỗ con nữ yêu này đi vào nữa là sẽ gặp một ngọn núi trọc, cấp của BOSS thăng thẳng đến 70 luôn, hơn nữa trong móng vuốt còn chơi chơi hai quả cầu, nhìn là đã biết chẳng phải thứ lương thiện gì.

Nữ yêu đã bị giết, vẫn như cũ là ba chiếc thùng, chỉ có điều lần này trò bịp đã thay đổi: lớn, vừa, nhỏ. Thùng lớn cao bằng cỡ ba tên Đường Hoa, thùng vừa cao chừng ngang người, còn thùng nhỏ thì to bằng chiếc hộp đựng giày.

“Búa, kéo, bao!” Ba người cùng xuất chiêu, Sát Phá Lang và Phong Vân Nộ ra kéo, Đường Hoa ra búa.

Đường Hoa nhún vai: “Các ngươi tiếp tục đi”. Hắn... lại chơi trò đê tiện một lần nữa rồi. Thứ nhất, hắn có thể chắc rằng chắn Sát Phá Lang sẽ không hợp tác với mình nữa. Thứ hai, Sát Phá Lang rất hận mình, bởi vậy Sát Phá Lang thể nào cũng sẽ hợp tác với Phong Vân Nộ. Thứ ba, lần trước mình ra bao nên thắng, vậy sau khi Lang và Nộ thương lượng với nhau, có năm phần là sẽ ra kéo. Hai loại kia cộng lại cũng chỉ có 50% xác suất mà thôi. Trong trò đánh cược xác suất này, Đường Hoa lại một lần nữa chiếm được thượng phong.

Sát Phá Lang thở dài, rồi chơi búa kéo bao với Phong Vân Nộ, kết quả thắng được. Phong Vân Nộ lại một lần nữa anh dũng làm đội trưởng đội dò mìn. Lớn - vừa - nhỏ, dựa theo lẽ thường mà nói, đương nhiên là càng lớn thì càng tốt rồi. Nhưng Ốc Vít hiển nhiên cũng biết cái lẽ này. Vậy thì chơi ngược lại, chọn thùng nhỏ. Nhưng Ốc Vít chắc chắn cũng biết điều này... Ốc Vít có thể nào vì bận tâm đến suy luận của người chơi nên giấu báu vật trong thùng cỡ vừa không nhỉ?

Trải qua một quá trình tính toán ‘chính xác’ và phỏng đoán thật lâu, Phong Vân Nộ rốt cục cũng mở thùng cỡ vừa ra, kết quả bị nổ thành ánh trắng.

“Dốt! Xác suất thùng cỡ vừa có bẫy lên đến 50%.” Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ: “Chọn giữa thùng lớn với nhỏ thôi cũng đủ đau cái đầu rồi, ngài nói đúng không, Lang ca?”

“Đừng bảo ta là Lang ca, vẫn cứ bảo ta là sói con thì hơn.” Sát Phá Lang hừ một tiếng, một khi tên này mà khách khí với mình, vậy chắc chắn không có lòng tốt gì cả.

“Ta...”

“Không cần phải nói gì cả, cũng không cần phải làm gì cả.” Sát Phá Lang lập tức ngắt ngang ngay: “Ta tự cân nhắc.”

“...” Năm phút sau.

Đường Hoa hào phóng nói: “Nếu không vầy đi, ngươi cho ta ba trăm kim, ta đi mở trước.”

“Lăn đi chết đi!” Sát Phá Lang tiếp tục cân nhắc nữa.

“Mở miễn phí có được không?” Đường Hoa vẫn là một người rất có lương tri, dù sao thì đây cũng vốn là nhiệm vụ của con sói ghẻ này mà, mình không những đã ăn chực một bữa rồi, mà còn ké luôn được một cái thùng nữa, trong lòng thật có chút không yên.

Sát Phá Lang trầm tư một hồi lâu rồi nói: “Được! Ngươi đi mở cái lớn đi.”

Đường Hoa bay đến bên cạnh thùng lớn, phất tay kêu: “Ta mở nhé?”

Lại bày cái dạng này nữa. Sát Phá Lang nghiến răng: “Mở!”

“Thực mở chứ?”

“Mở mau đi, lề mề giống một nữ nhân vậy!”

Nhạc vui vang lên, Đường Hoa xách từ trong thùng lớn ra bốn món trang bị, vẻ mặt vô tội nhìn Sát Phá Lang. Sát Phá Lang suýt nữa lên cơn sốc...

“Bộ đồ bảy thuộc tính của Thập Vạn Đại Sơn, nằm trong số các bộ đồ cấm địa. Đủ bảy món thì thuộc tính đủ hết. Sau khi trang bị bốn món trang bị thì cộng thêm 150% tốc độ thi triển, cộng thêm 5% thương tổn cho hệ sét, lửa, đất, tăng thêm 50% tốc độ hồi pháp của bản thân. Thuộc tính bốn loại được cộng thêm 10...” Đường Hoa tiếc nuối than một hơi: “Sao mới có bốn món chứ?”

“Ngươi...” Sát Phá Lang chỉ vào Đường Hoa, nói: “Lần tiếp theo ngươi là người đầu tiên mở.”

“Được thôi được thôi.” Đường Hoa xấu hổ toát mồ hôi hột, quả thật là phải đi cược 33% xác suất tử vong đây này. Trong lòng áy náy mà! Đường Hoa hiện đang gom góp trang bị, trước tiên chuẩn bị một bộ trang bị có thể giảm bớt một số lớn thời gian làm lạnh, tốt nhất là một phút có thể một lần sử dụng Thần Ma Diệt Thế, sau đó lại chuẩn bị một bộ tăng tốc độ thi triển, như vậy có thể đề cao tính liên tục của pháp thuật lên đến cực điểm. Tiếp theo hắn cần chuẩn bị một bộ trang bị pháp sư của Ma giới, có thể đề cao lực sát thương khi sử dụng những kỹ năng của Ma giới. Nếu có khả năng thì gom thêm một bộ lửa, một bộ sét nữa. Bộ sét thì cầm roi Bạch Hổ luyện cấp, bộ lửa thì để đánh BOSS.

* * * * * *

Thú tuyết cũng bị chơi thành cám. Ba chiếc thùng: đỏ, lam, vàng.

“Ta mở?” Đường Hoa chỉ vào chiếc thùng đỏ, hỏi.

“Mở!”

“Thực mở chứ?”

“Mở mau đi, lề mề giống một nữ nhân...” Sát Phá Lang chợt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, rồi đột nhiên một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống. Cái này hình như là phiên bản của cuộc nói chuyện vừa rồi ấy nhỉ, sau đó thì Đường Hoa lấy được bốn món trang bị... Sát Phá Lang vội nói: “Khoan khoan, ngươi đi mở thùng lam!”

Đường Hoa “vù” một tiếng bay tới bên cạnh thùng lam: “Ta mở?”

“Mở!”

“Thực mở chứ?”

“Mở mau đi, lề mề giống...” Sát Phá Lang ảm đạm rơi lệ.

Phong Vân Nộ vội hỏi: “Tiểu Lang, sao khóc vậy? Chuyện gì thế Gia Tử?”

“Không biết.” Đường Hoa nhún vai: “Ta mở ra nhé?”

“Mở! Mở!” Sát Phá Lang gạt lệ giận dữ nói: “Ông cũng không tin.”

Thùng được mở, Đường Hoa lấy từ bên trong ra một quyển tập...

“...” Sát Phá Lang xuất huyết nội, xuất huyết ngoại, xuất huyết cả thất khiếu.

Đường Hoa thấp thấp thỏm thỏm tụng: “Ma Khúc, vật phẩm đặc thù do Ma giới đánh rơi ở trần gian. Đồ mi la đồ, đồ mi la đồ, đồ đồ son, mi la đồ... Bình sinh không biết khuông nhạc, chỉ biết mi la đồ thôi.” Lệ chảy ròng ròng!

* * * * * *

Đường Hoa rụt rè nhẹ giọng gọi: “Lang ca ca...”

Sát Phá Lang: “...”

“Ngài thấy bản nhạc này trị giá bao nhiêu tiền nào?” Nói thật, Đường Hoa vẫn còn thấy áy náy lắm, quả thật trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Sát Phá Lang. Nhưng thứ gì phải bán thì vẫn phải bán thôi, nếu không sẽ có lỗi với bản thân mình. Nên có lỗi với Sát Phá Lang, hay có lỗi với bản thân mình? Đường Hoa rất kiên định lựa chọn điều thứ nhất. Trong lòng áy náy là một chuyện, nó khác với chuyện bắt bí bắt chẹt.

Phong Vân Nộ nhắc: “Lúc ta bán cho Gia Tử thì là bốn ngàn.”

“...” Sát Phá Lang.

Đường Hoa cúi đầu tính toán: “Bốn ngàn, giá hàng tăng vọt ba lần là một vạn hai ngàn kim. Trừ đi số lẻ, lại nể vì người quen nữa nên lấy giá 80% thôi. Tính đi tính lại tám ngàn là được rồi.”

Sát Phá Lang tức khắc túm lấy cổ áo Đường Hoa, trợn tròn mắt lên.

“... Bảy ngàn chín cũng không phải là không thương lượng được đâu. Nếu không thì bảy ngàn tám đi? Lẽ nào ngươi muốn hạ xuống bảy ngàn bảy à? Bảy ngàn rưỡi là thấp nhất, nếu không ta đưa cho Phá Toái cua lão bà nhà hắn còn hơn.”

“...” Sát Phá Lang buông Đường Hoa ra, trầm tư hồi lâu rồi lấy ra một tờ biên nhận: “Bốn ngàn.”

“Cũng được!” Đường Hoa sảng khoái đáp.

“Thêm cho ngươi năm trăm tiền mặt, tiếp tục cược, hôm nay không cược chết được ngươi thì ông đây không mang tên Sát Phá Lang nữa.”

Phong Vân Nộ vội nói: “Trừ ba con này ra, bên trong ít nhất cũng đều là cấp 70 trở lên cả, độ khó cao lắm.”

“Mặc kệ nó hết.” Sát Phá Lang nghiến răng hỏi: “Đông Phương Gia Tử, ngươi cược hay không?”

“Đại ca, nếu không ta tự sát một lần cho ngài xem đi có được không?”

“Không được, nhất định phải cược.”

“Chỉ có bức kỹ làm lương, chứ có bức cược bao giờ?”

Phong Vân Nộ vội sửa: “Là bức lương làm kỹ.”

“Heo, hiện giờ đang tạo lập xã hội hài hòa.” Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ.

“Tiếp tục đi tới!” Sát Phá Lang âm trầm nghiêm mặt lại nói.

“Vậy cũng được!” Đường Hoa thở dài, đứa bé này... Cùng lắm hồi nữa để quái đập chết là được thôi.

* * * * * *

“A?” Đường Hoa sửng sốt lắm: “Con khỉ nhà ngươi chẳng phải đã đi Sơn Hải giới rồi hay sao?”

“Chu Yếm, không phải là ‘con khỉ’.” Chu Yếm sửa lời xong nói: “Sơn Hải giới đã bị đóng rồi. Thế nào? Đi tầm bảo à?”

“Sao thế được? Có tầm bảo cũng không thể nào lấy ngài ra khai đao được có phải không nào?” Đường Hoa hỏi: “Sao ngài tới cấp bảy mươi rồi?”

“Điều động cương vị mà, như các ngươi điều động cương vị thì cũng điều chỉnh hệ số lương đó thôi.” Chu Yếm nói: “Ta đề nghị ngươi đi đánh con Tịnh Phong ở bên trái kia, tức là cái con giống heo kia đấy.”

“Khỏe! Vậy thùng...”

Chu Yếm nhỏ giọng: “Thùng ngọc...”

“Không thành vấn đề!” Đường Hoa cảm kích nói: “Cảm ơn Chu ca.”

* * * * * *

Tịnh Phong: một con heo màu đen, phía trước có một cái đầu heo, phía sau cũng vậy.

Sát Phá Lang lấy một bình thuốc ra, uống xong rống lên: “Giết!” Đây là kim đan Ma giới, trong thời hạn ba mươi giây lực tấn công được tăng lên 50%. Còn phần tại sao thuốc này uống vào chứ không phải nhai à? Vấn đề này Sát Phá Lang sẽ không đi đắn đo bao giờ, có cũng chỉ là mấy tên người chơi nhàm chán như Đường Hoa mới đi đắn đo mà thôi.

Tiểu Lang sau khi gặm thuốc vào không phải là dạng vừa, ra tay chiêu nào chiêu nấy đều ác liệt hết. Chiêu Nhân Kiếm Hợp Nhất vốn không có gì rực rỡ kia thế mà bây giờ trông tực rỡ vô cùng. Xoẹt... Bốn luồng sáng chết chóc lóe lên, cộng thêm một chiêu kiếm nộ của Phong Vân Nộ và Thần Ma Diệt Thế của Đường Hoa nữa, Tịnh Phong không kịp gào lên tiếng nào đã bị chém thành ánh trắng.

Rương ngọc, rương đá, rương giấy.

Đường Hoa hỏi: “Vẫn là ta mở à?”

“Ta mở!” Đừng cho rằng các ngươi thì thầm với nhau là ta không nghe được nhé. Sát Phá Lang bay gấp đến bên cạnh thùng ngọc, mở ra rồi... “Ầm” một tiếng, bị nổ thành ánh trắng.

Đường Hoa thấy thế thì giật mình lắm lắm... Tiểu Chu đi nước ngoài không bao lâu thế mà đã nhiễm phải thói xấu, biết gạt người rồi kìa.

“Ây! Con khỉ nhà ngươi chơi trò gạt người thế hả?”

“Nói bậy, bổn Chu Yếm không bao giờ lừa bằng hữu.” Chu Yếm - đang đứng nơi đường biên giới - rất bất mãn với lời này của Đường Hoa.

“Ngươi nói là rương ngọc mà?”

Chu Yếm nói: “Ai bảo ngươi gấp gáp vậy, ta nói là ‘rương ngọc không nên mở’ mà.”

“...” Đường Hoa, Phong Vân Nộ cùng im lặng.

Chu Yếm nói: “Mở rương đá.”

“...” Đường Hoa và Phong Vân Nộ vẫn bình tĩnh chờ con khỉ chết toi kia nói cho nốt phần sau.

“Sẽ bị chết người ấy.” Chu Yếm ho một tiếng, xong bất đắc dĩ nói tiếp: “Là rương giấy.”

“Được rồi! Ta vẫn nên chết một lần thì tốt hơn.” Đường Hoa bay đến bên cạnh thùng đá, than một hơi: “Chết một lần thì thoải mái hơn.” Mở thùng đá... Đường Hoa rất đờ đẫn lấy ra một thanh tiên kiếm thất giai.

Phong Vân Nộ kinh hãi cực kỳ: “Con khỉ chết tiệt này còn bảo là không lừa bằng hữu nữa đấy.”

Đường Hoa chảy lệ ròng ròng: “Hắn không lừa. Toàn bộ câu nói của hắn là thế này: Rương ngọc không nên mở mở rương đá sẽ chết người ấy là mở rương đá. Tăng thêm dấu ngắt câu thì sẽ như sau: Rương ngọc không nên mở. Mở rương đá. Sẽ chết người ấy là rương giấy.”

Phong Vân Nộ ảm đạm nói: “Hồi nữa tiểu Lang đến thì nói sao đây?”

“Đồ đã ăn vào miệng đương nhiên là sẽ không nôn ra rồi.” Đường Hoa vã mồ hôi: “Làm người thật là... Tiền nhiều quá, vận may tốt quá cũng khiến tim đập thon thót đấy. Có điều Phong Vân ca này, ngài cũng trông thấy rồi đấy, cái này quả thật không trách được ta mà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.