“Ha ha, Hoa ca đoán không sai.” Tôn Minh đã mò được một mớ khẳm nên không giấu giếm làm gì nữa, bèn kể lại sự tình luôn: “Ta bảo quản lý hậu cần khoe bảo vật ở đó, một là để chứng minh rằng đặc san không đăng tin vịt, hai là khiến cho người ta không ngừng ào ào chuyển tiền vào trong tài khoản của ta đó.”
“Ta biết ngay là trò của ngươi mà nhãi con.” Đường Hoa vã mồ hôi, đây đúng là tiêu chuẩn của lý luận nhà Tôn Minh mà, chỉ cần không có bị phát hiện thì tức là tin mình đăng không phải tin lá cải đấy. Thằng nhãi này thực ra cũng có nguyên tắc lắm đó chớ, ít ra thì bản thân hắn cũng cảm thấy là như vậy: “Nhớ mời ăn à.”
“Chuyện nhỏ thôi, ta qua đấy liền.”
“Ngươi cũng tới à?”
“Ta nghe nói ở người chơi ở đỉnh núi đó đoàn kết đến mức không tiền khoáng hậu luôn đấy, cho nên ta định mở một chuyên bản giới thiệu cho tinh thần này. Sẵn tiện còn phải vạch ra tình hình đấu đá bên trong Song Sư để mọi người dễ so sánh nữa. Bởi vậy chắc chắn ta sẽ có thêm rất nhiều độc giả bình dân cho coi. Thế nào rồi, hẹn lão bà nhà ngươi ra tâm sự nhé?”
“Đừng! Khi ta chọt người thì không kéo gia quyến xuống bùn.” Đây là quy tắc của trò chơi, mình sẽ không bao giờ lợi dụng thân phận của Sương Vũ để giành ích lợi cho bản thân mình, như vậy thì khi mình giành được ích lợi, Sương Vũ cũng sẽ không thể dùng tình cảm cá nhân mà ngăn trở mình được. Bất kể là lời hay lỗ, thì đây cũng là nguyên tắc của Đường Hoa.
* * * * * *
“Mất pháp lực à?” Tôn Minh biết tình trạng của Đường Hoa xong thì che miệng cười rung cả lênn: “Hèn chi, ta vẫn cứ thắc mắc là ngươi tùy tiện thịt con quái nào đó cũng đủ để mua cả sọt khoai lang rồi, sao nhãi con nhà ngươi lại có tâm tình đi trộm khoai lang như thế, hóa ra...”
“Vậy ngươi có ăn hay không?” Đường Hoa xạm mặt lại, hỏi.
“Ăn... Oa, là khoai lang thứ thiệt đó.” Tôn Minh hớn hở nhận lấy một củ khoai ngoài xém trong chín bóc ra ăn, hương vị thật tự nhiên, không thêm bất cứ phẩm màu nào, hoàn toàn là sản phẩm tự nhiên không ô nhiễm đấy. Còn cái chuyện phỏng vấn thì dĩ nhiên cứ mặc cho cấp dưới đi làm là được rồi. Thân là một ông chủ, mình chỉ cần biết dùng người là được thôi. Lần này Tôn Minh đã mang đến nguyên cả một đội hình hoàn chỉnh gồm biên tập, soạn thảo, sắp chữ với xét duyệt rồi, chỉ còn chờ hơn chục tên phóng viên được phái ra ngoài phỏng vấn quay trở về nữa thôi là lập tức xuất bản liền.
“Thực ra... Nếu mọi người chơi đều biết đoàn kết với nhau thì tên ma vương này quả thật chẳng có gì đáng sợ cả.”
“Đoàn kết? Nói thật là nhẹ nhàng đó.” Tôn Minh nói: “Thân là hai bang lớn nhất, vậy mà khi chiến tranh vừa bắt đầu, điều họ làm không phải là đưa vào toàn bộ chủ lực, mà là khiến các bang hội nhỏ yếu phải gánh chịu tổn thất trước, người bên mình thì chỉ đưa đến có một số ít để quan sát học tập mà thôi. Nếu không phải nghe đồn nơi đây có bảo vật thì mọi người có thể nào đến cái góc núi này để chống lại kẻ thù bên ngoài chứ? Nói tới cùng cũng là do lợi ích quấy phá cả thôi.”
“Ngươi biết mà còn viết à?”
“Ta phải thừa dịp mọi người còn được chút tinh thần vô tư để mà kiếm một mớ chứ, đây cũng là lợi ích mà.” Tôn Minh nói tiếp: “Lại nói, đây cũng coi như là một chuyện tốt đấy thôi, ít nhất thì cũng có thể khiến cho những người lương thiện tin rằng tương lai vẫn còn chút hy vọng, tin rằng loài người vẫn còn có tương lai mà.”
“Được, ngài đây sắp thành chính trị gia luôn rồi đấy.”
“Đừng có chửi người như thế chứ.”
“Ha, Phá Toái còn 12 tiếng đồng hồ nữa là độ kiếp rồi, cũng vừa lúc ta khôi phục được pháp lực.” Đường Hoa hỏi: “Có muốn đi xem thử không?”
“Không có tin gì đáng giá cả.” Tôn Minh lắc đầu: “Huy Hoàng là người đầu tiên công khai toàn bộ quá trình, có giá trị để bán, chứ Phá Toái là người thứ hai, quá trình chẳng khác nhau mấy đâu... Không thú vị. Ta phải tranh thủ thời gian bố trí người đi Song Sư với Nhất Kiếm, rồi sẵn tiện còn phải phỏng vấn đương sự là ngươi nữa.”
* * * * * *
Lúc Đường Hoa rời đi rồi, mấy chục vạn người vẫn còn cần cù không mỏi đào đất tiếp. Theo thông tin đáng tin cậy thì có một tổ chuyên viên kiến trúc đã thành công đào thông được ba đường hầm tới ba ngọn núi phụ cận rồi. Còn bảo bối thì vẫn cứ được liên tục phát hiện, đương nhiên những người phát hiện ra bảo bối đều là người do Tôn Minh phái ra hết. Đối với việc này, Tôn Minh không hề xấu hổ mà trả lời: ta đang trợ giúp gia tăng thời gian đoàn kết của loài người đó.
Tuy Đường Hoa chẳng bận tâm chút nào về cái nhìn ngôn luận của Tôn Minh, nhưng hắn lại rất rất là bội phục hiệu suất công tác của tên này. Hắn vừa mới đi được một hồi, Vô Biên đặc san do hắn đặt sẵn đã được gửi đến ngay. Thế là vừa xem vừa bay, vừa bay vừa sướng...
Theo tác phong nhất quán thì hình tượng của mình vẫn là người xấu, nhưng lại là một người xấu có rất nhiều ưu điểm. Huy Hoàng là người tốt, nhưng lại là một người tốt có sai lầm. Phá Toái là người thật tình, dám vì huynh đệ mà chọt người khác hai đao. Quàng Khăn Đỏ là mẫu hình theo tinh thần đoàn thể, cho dù trong lòng có đau đớn, thì vì bang hội nàng cũng vẫn có thể trở mặt với bằng hữu. Rồi Sương Vũ nhân từ, Thư Sinh khí phách, v.v... Đương nhiên, nếu tất cả đều nêu ưu điểm hết thì chẳng còn gì được gọi là tin tức nữa, cho nên những người cướp BOSS đều bị viết cho thành dạng mất phẩm đức vô cùng, rồi nào là những người thấy lợi quên nghĩa, châm ngòi ly gián, v.v... Dù sao thì mấy cái gánh xấu này vẫn cứ là do Giáp Ất Bính Đinh nào đó gánh hết.
Tốt thì phơi ra, còn khi Tôn Minh viết tới những nhân vật xấu, hắn không hề điểm danh, mà chỉ viết là một số ít bang chúng nào đó mà thôi, như vậy không những không khiến cho mọi người căm hận, mà còn có chút mù mờ để mọi người giải khai nữa. Những tin tức này đều lấy sự thật là gốc mà viết hết, tuy có chỗ khoa trương, cũng có chỗ giảm nhẹ, nhưng không thể phủ nhận được là chúng vẫn có phần gần với sự thật.
* * * * * *
Nơi Phá Toái độ kiếp là một hòn đảo ở gần Bồng Lai. Giống như Tôn Minh đã đoán trước vậy, Đường Hoa xem mà cứ ngáp liên tù tì, cũng còn may là nửa sau quá trình có Sương Vũ đến áp trận, thế là cẩu nam nữ sờ tay nắm chân, tâm sự thủ thỉ, thật là có tình thú lắm lắm. Sau đó, Phá Toái bỏ hết một tiếng đồng hồ thời gian mới tìm được tên của mình ở trong một góc vắng của Song Kiếm nhật báo. Tin tức này cũng đơn giản cực kỳ: Phá Toái, đứng thứ hai mươi ba trên bảng cao thủ, ngày X tháng X năm X bắt đầu độ kiếp, ngày X tháng X năm X độ kiếp thành công. Không có thuyết minh, không có bình luận, không có địa điểm, cũng không có quá trình, chỉ có thời gian, nhân vật và kết quả thôi.
Phá Toái cầm tờ báo mà thổn thức liên hồi...
Nhưng cũng có cái an ủi, đó là rõ ràng Phá Toái với Huy Hoàng có hai đoàn thể bằng hữu khác nhau, vậy nên trừ bọn Sương Vũ với Đường Hoa ra thì cơ hồ đều là người khác cả. Tuy Đường Hoa với Sương Vũ hoàn toàn chỉ là tới ứng phó cho xong việc, nhưng những người ấy lại xem hồi hộp, rộn ràng vô cùng, cũng coi như mang đến được cho Phá Toái một chút an ủi trong lòng. Lúc này hắn mới thắm thiết cảm thụ được vì sao Hạo Nhiên lại kiêng kị cái danh xưng ‘đứng hạng hai vạn năm’ kia đến thế, đứng hàng thứ hai thì quả thật là chẳng có cái địa vị chi mà nói cả. Điều này không chỉ đúng luôn với mấy bà vợ bé...
* * * * * *
Rốt cục thì ba người Huy Hoàng, Đường Hoa, Phá Toái cũng đứng ở trước giếng Thần Ma.
“Không thành công, thì xả thân.” Trước tiên Đường Hoa kiên nghị hô một câu khẩu hiệu trước đã. Chuyện này cũng là sự thật, vì ba người đều chỉ có truyền tống trận truyền đến giếng Thần Ma thôi, chứ không có truyền tống trận để quay về Trung Nguyên. Nếu muốn trở về, thì một là đả thông được giếng Thần Ma, còn không thì là bị thông chết. Một sống một chết, không còn lựa chọn nào khác nữa cả.
* * * * * *
Có sự nhắc nhở của Đường Hoa, ảo giác của giếng Thần Ma không tạo thành bao nhiêu phiền phức cho cả ba người. Có điều... Ảo giác mà Huy Hoàng trông thấy là Quàng Khăn Đỏ, ảo giác mà Phá Toái trông thấy là thần binh, còn ảo giác mà Đường Hoa trông thấy chính là Sương Vũ. Phá Toái mưu đồ khinh bỉ hai tên nô lệ cho lão bà, nhưng dưới tình huống một so với hai, hắn lại bị giáo dục phản ngược lại.
“Trong vòng ba phút, xử lý bọn họ.”
Sáu gã kim tướng và ba người chơi cùng oánh lộn với nhau. Một mình Huy Hoàng chống đỡ năm tướng, còn Phá Toái với Đường Hoa thì liên thủ chặt tên còn lại. Phải nói Huy Hoàng đúng là trâu bò ghê, năm tên kim tướng cộng với năm thanh vũ khí biến thành động vật, tổng cộng có mười tên tướng, vậy mà vẫn bị một mình Huy Hoàng kéo điểm cừu hận hết. Hắn nhờ vào tiên thể tiên tâm và các trang bị mạnh, đỡ được tất cả mọi đòn tấn công.
Ba giây sau, Huy Hoàng dậm chân: “Đệt, đỡ không nổi nữa rồi.” Ống máu tụt xuống như là thác đổ vậy, hắn bèn vội gọi hai thanh kiếm đang kéo điểm cừu hận về để đón đỡ, hộ thân. Cứ như thế, dưới tác dụng của dược phẩm và tỷ lệ né tránh, hắn vẫn còn chống đỡ được. Nhưng nếu một khi mà tổ hợp Đường - Phá kia chém ác quá, điểm cừu hận của năm tên tướng mà Huy Hoàng giữ sẽ nghiêng về bên tổ hợp đó hết, vậy Huy Hoàng lại phải kéo nữa... Qua qua lại lại, ống máu của Huy Hoàng cứ chốc chốc lại cao, chốc chốc lại thấp, ba người dòm mà kinh tâm động phách vô cùng.
“Miss nhiều quá!” Phá Toái sốt ruột lắm, Đường Hoa tốt xấu gì cũng cấp 63 rồi, mà hắn mới chỉ 60 thôi, có đến bảy phần đòn tấn công là bị hụt. Đương nhiên cũng bởi vì nguyên nhân đó cho nên nhân viên chủ yếu kéo điểm cừu hận phải là Huy Hoàng - cấp 65. Nếu không một khi mà bị miss rồi, không kéo được điểm cừu hận, vậy tổ hợp chủ công sẽ bị chém đó.
“Ngươi còn dám nói.” Đường Hoa tranh thủ lúc rảnh tay quay sang tỏ vẻ khinh bỉ một cái. Sau đó hắn nhìn lại ống máu của Huy Hoàng trong kênh đội ngũ, ha, ống máu tên này nhảy trâu thật đó, trong vòng 30 giây mà nhảy qua nhảy lại từ đỉnh ống cho đến đáy ống luôn. Có lẽ sau khi đánh xong sáu tên kim tướng này, trái tim của Huy Hoàng sẽ có khả năng bị sốc đó.
“Xử lý rồi!” 50 giây giải quyết được con đầu tiên, xong Đường Hoa với Phá Toái cũng không kịp xem xem rớt ra được cái gì, mà nhắm ngay tên kim tướng gần nhất lao qua ngay.
Lại là 50 giây nữa, Huy Hoàng nhờ vào vận may kiên cường của mình, rốt cục cũng đã vượt qua được giai đoạn gian nan nhất. Nhưng thời gian còn lại của ba người đã không còn nhiều, trong vòng 80 giây tiếp theo là phải giết sạch được bốn tên còn lại.
“Không kịp nữa, chơi tập thể thôi.” Huy Hoàng nhìn lại bảng thời gian, bèn lập tức khẩn trương chơi một chiêu kiếm nộ vào bốn gã kim tướng còn lại liền. Kiếm nộ của Phá Toái theo sau ngay, Đường Hoa cũng không cam chậm trễ.
Sự thật đã chứng minh là chiến lực của Đường Hoa mạnh nhất trong ba người, bốn tên kim tướng bị ba người chơi một đòn xong, bèn lao tới phía Đường Hoa liền. Ba người cùng mắng ‘bà mẹ’ một tiếng. Phá Toái với Huy Hoàng thì còn có thể đỡ được, chỉ có Đường Hoa là không đỡ nổi thôi. Tuy có trang bị cực phẩm, nhưng hướng hắn chọn lại là tiên thể ma tâm, tuy pháp lực vô cùng sung túc, nhưng lực phòng ngự và máu thì kém Huy Hoàng và Phá Toái nhiều nhiều lắm lắm lắm.
“Đừng để ý tới ta!” Vào thời khắc mấu chốt, trong đầu Đường Hoa chớp qua hình bóng của Hoàng Kế Quang, La Thịnh Giáo, Khâu Thiểu Vân, v.v... Sự tích anh hùng của tiểu Khâu hình như có bị đứa học sinh tiểu học nào đó dùng vật lý học phủ định rồi, hình như có đoạn nào đó nói rằng tiểu Khâu không có sợ phóng viên. Đường Hoa bèn không tránh không nhượng, giao nhau một chiêu với bốn tên tướng này, ống máu suýt nữa hết trơn luôn. Bốn tướng lại đánh tới, Đường Hoa nhịn đau ném ra một tờ ngân phiếu: ta đây dịch chuyển tức thời.
“Móa! Có chiêu này sao không dùng cho sớm?” Ngay cả người hiền lành như Huy Hoàng mà cũng hùa với Phá Toái tỏ vẻ khinh bỉ luôn. Đường Hoa khinh bỉ ngược trở lại, cái vụ này phiêu lắm, đối mặt với đám kim tướng trong không gian nhỏ hẹp như vầy, nếu dùng Càn Khôn Nhất Độn thì mỗi ba giây sẽ phải tiêu mất 15 kim, như vậy ba phút sẽ là 900 kim lận. Hơn nữa nếu dịch chuyển với tần suất cao như thế thì đầu sẽ bị choáng, mắt sẽ bị hoa, trong tình trạng đó chưa chắc có được hiệu quả tấn công mạnh nhất đâu.
“Còn có 20 giây!” Phá Toái hô lớn một tiếng, bốn kim tướng đều đang lung lay sắp ngã cả, nhưng cũng chỉ mới là sắp ngã mà thôi. Phá Toái với Huy Hoàng đều dùng ra các kỹ năng thương tổn diện tích lớn để đánh tập thể hết. Có điều những kỹ năng này tuy trải rộng diện tích, nhưng lực công kích đơn thể quả thật không cao, bởi vậy phần lớn chiến lực đều do Đường Hoa gánh.
“15 giây!” Vẫn cứ là sắp ngã thôi. Ba người cùng rống lên: “Liều thôi!”
Đường Hoa vô cùng bất mãn rống lên: “Các ngươi liều cái máu ấy!” Người ta cơ bản là chỉ ngó đến mỗi mình ta thôi, các ngươi có lòng dùng sinh mệnh của các ngươi để trải ra một con đường cho ta đi thì tốt lắm, nhưng sự thật là sinh mệnh của các ngươi còn chẳng xài ngon được được bằng 15 kim nữa kìa.
“Mẹ nó, ta hẳn phải nên dùng kiếm nộ sớm một chút, để có trạng thái hút máu trong một phút chớ.” Huy Hoàng thấy thời gian đang gần cạn, nên hối hận lắm.
“Ta hẳn phải nên hợp tác với Huy Hoàng ngươi vừa kéo vừa giết mới đúng chớ.” Phá Toái nói vuốt đuôi.
“Ta hẳn không nên lãng phí nhiều tiền như vậy chớ.” Đường Hoa rớt hết cả nước mắt lẫn nước mũi xuống. Các ngươi có khổ bằng ta đâu, có chết thì cũng chỉ mất ba cái mạng mà thôi, nhưng giờ ta lại còn mất đi cả một mớ tiền lớn nữa kia kìa.
Bốn gã kim tướng đã chết rồi, nhưng ba người lại tiêu phí mất ba phút cộng ba giây. Ở phía cuối thông đạo, sáu gã kim tướng rất đúng thời gian nảy mới, lao như điên về phía ba người... Không có hai lượt kiếm nộ của Huy Hoàng với Phá Toái, vậy cho dù có an bài an biếc gì thêm, ba người cũng biết mình không có khả năng trong vòng ba phút giết sáu tên kim tướng được.
“Chết đi chết đi.” Phá Toái đã buông tay rồi, hắn ưỡn ngực lên chờ đón đao thương của kẻ địch.
Huy Hoàng nói: “Gia Tử, như vậy căng thẳng quá, ta thấy ngươi nên tìm biện pháp kéo Phong Vân Nộ vào nhóm mới được.”
“Không có vấn đề. Không đến thì cứ chém hắn. Chúng ta ba người, hắn có một mình thôi.” Đường Hoa nhìn cảnh Phá Toái bị hóa thành ánh trắng, hắn cũng giang hai tay ra chuẩn bị ôm lấy cái chết luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]