Mân Giang...
Đường Hoa nhìn Sương Vũ với vẻ như gặp phải quỷ: “Ngươi... Ngươi làm sao tìm được ta?” Thật vớ vẩn quá, hệ thống thông tin của mình đã bị đóngkín hết rồi, sau khi độ kiếp thứ hai thì Tinh Tinh đã không còn có thểbói ra vị trí của mình được nữa, mà điều quan trọng nhất chính là trongSong Kiếm không có ai biết hành tung của mình cả. Lẽ nào... Sương Vũchính là kẻ đáng ăn đòn nhất trong năm của Song Kiếm - Ốc Vít đó sao?Ừm... Mình thì là kẻ đáng ăn đòn thứ hai, chẳng có cách nào khác, đây là dân ý mà. Mình rất quang vinh, chỉ kém Ốc Vít có một ngàn phiếu thôi,đương nhiên trong đó còn phải trừ đi một phiếu do bản thân mình bầu choỐc Vít nữa... Đường Hoa thất thần mất rồi.
“Ngươi đoán xem?” Sương Vũ ngồi lên một tảng đá lớn trên bờ sông, tảngđá này lớn, cho nên hai người đều đặt hết sức nặng của mình lên nó cả.
“...” Ngươi đoán à? Ghét nhất là khi con gái chơi trò này. Ta sẽ chongươi một sự vừa mừng vừa kinh. Là chuyện vừa mừng vừa kinh gì? Ngươiđoán xem. Ta đệt...
“Không giống như người nào đó đâu, tỷ đây là một người thẳng thắn. Là Phật Pháp Vô Biên nói tỷ biết đấy.”
“Không có khả năng.” Đường Hoa phủ quyết ngay: “Hắn cũng không biết ta ở đâu mà.”
“Nhưng vừa rồi ngươi đã có nói với hắn rằng ngươi đang muốn tránh nơiđầu ngọn gió, chuẩn bị làm một tên ẩn sĩ. Tên Vô Biên này lại là kẻ coinhư mặc chung một cái quần với ngươi, hắn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiem/2123732/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.