Tinh Tinh đã có ý đồ tạo phản cộng với bãi công, đương nhiên là không thể chờ đợi tiếp được nữa rồi. Tuy Đường Hoa không hiểu cho lắm cái nỗi khổ của Tinh Tinh khi đi làm mà bị bấn loạn, nhưng hắn lại hiểu một cách sâu sắc cái cảm xúc suy sụp khi mỗi ngày phải vật lộn với mấy con số Ả Rập kia. Lấy ví dụ như sau: thời kỳ kháng Nhật, nếu mình bị họ bắt đi, bị tra tấn kiểu gì đó thì còn có thể chịu được ít lâu, chớ bắt ép mình phải giải đề toán, vậy mình sẽ đầu hàng ngay tắp lự luôn. Người ta vẫn có câu nói ‘không phải học sinh dở, không biết sự đau khổ khi học toán; không phải người Tàu Khựa, không biết sự thê thảm khi học tiếng Anh’ mà.
“Ngày mai, ngày mốt chúng ta vẫn có công văn. Nhưng nếu trong hai ngày này mà Sát Phá Lang không bị sa lưới, vậy ta phỏng chừng chúng ta không trà trộn ra ngoài được đâu.” Đường Hoa lắc đầu nói: “Hiện giờ hoặc là giúp cho Sát Phá Lang rời khỏi quan trước để khiến Sinh Tử quan hồi phục lại mức độ cảnh giới hằng ngày, hoặc là chúng ta phải tìm ra Sát Phá Lang rồi giao cho Sinh Tử quan... Tinh Tinh?”
Tinh Tinh gật đầu, nói: “Theo kết quả mà bổn đại tiểu thư bói được, Sát Phá Lang hiện đang ở trong vòng 200 mét quanh ta, hơn nữa đã một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa di động gì cả. Các ngươi cũng biết đường Âm Dương rồi, không cần phải nói nữa, còn Hoàng Tuyền đạo thì phân nhánh đến cả trăm lối, nếu chúng ta không có xe ngựa, chắc hiện giờ vẫn còn đang lần mò ở trong đó đấy. Mà Sát Phá Lang lại thoải mái đến như thế... Theo như bổn tiểu thư phân tích, thì bên người Sát Phá Lang ắt hẳn phải có một lão quỷ đạo hạnh rất sâu, đồng thời cũng cực kỳ quen thuộc với Minh giới. Cho nên, Sát Phá Lang chắc chắn cũng phải có biện pháp gì đó để ẩn nấp, thậm chí là để tìm cơ hội, lợi dụng biện pháp riêng của mình để mà xuất quan.”
Đường Hoa gật đầu: “Ta thậm chí còn hoài nghi, cao quỷ bên cạnh Sát Phá Lang đã từng đến Bất Chu Sơn rồi nữa.”
“Ừ ừ!” Tinh Tinh gật đầu: “Cho nên lựa chọn hàng đầu của chúng ta chính là hợp tác với Sát Phá Lang. Chúng ta có hàng, hắn có đường.” ‘Hàng’ đương nhiên là chỉ Vân Nương rồi. Tuy Vân Nương rất là phối hợp với ba người bọn họ, nhưng một người vợ của người ta cộng với chỉ biết mỗi một việc là giúp chồng dạy con, ba tên người chơi này thực sự không có cách nào để coi nàng là một con người cả.
“Bản đồ!” Đường Hoa hoàn toàn chấp nhận lối suy nghĩ này của Tinh Tinh.
* * * * * *
Đường Hoa muốn tìm Sát Phá Lang với Phi Thường Kiếm, mà Sinh Tử quan cũng đang tứ phía tìm hai người này. Phương thức Sinh Tử quan áp dụng là tìm kiểu trải thảm, lần từ trấn Đông sang đến trấn Tây, tìm mỗi một nhà một hộ. Đường Hoa lúc đầu còn chờ nghe tin tức đã tìm được Sát Phá Lang từ Sinh Tử quan, nhưng nào ngờ bên đó tìm khắp một lượt xong mà tên Sát Phá Lang gian xảo kia vẫn còn chưa có tung tích gì cả.
Theo những phân tích nêu trên, nếu Đường Hoa muốn tìm được Sát Phá Lang thì đương nhiên sẽ không thể nào tìm theo lối từng nhà từng hộ được, mà phải tìm ở điểm mù của đám quỷ tốt kia. ‘Điểm mù’ thường được gọi là ‘cái bóng dưới chân đèn’, một cốc đèn có thể chiếu sáng được rất xa, nhưng ở nơi gần với nó nhất bởi vì bị chiếu bóng, cho nên lại là một mảng tối đen. Điểm mù của Sinh Tử quan ở đâu? Điểm mù lớn nhất đương nhiên phải ở trong quan rồi. Nếu đổi lại là Đường Hoa, hắn cũng cho rằng cách an toàn nhất trong tình huống hiện nay không phải là trốn trong trấn Sinh Tử, mà là núp ở Sinh Tử quan nhìn cảnh gà bay chó sủa nơi trên.
Sinh Tử quan không hề bé nhỏ như trấn Sinh Tử, bên trong không những có quân đội đang đóng quân, mà còn có gia quyến của các quan quân, ngoài ra còn có thêm nhà bếp, binh doanh, đại trướng, v.v... nữa, đương nhiên cũng không thể thiếu phòng kế toán để quản lý sổ sách được.
Bản đồ của Sinh Tử quan được trải ra. Đầu tiên Đường Hoa đánh một dấu chéo lên những vị trí được canh phòng nghiêm ngặt như là đại trướng, kho lương binh, sau đó là nơi toàn những người quen biết với nhau - binh doanh. Huy Hoàng ở ngoài tìm tòi những mục tiêu khả nghi, Tinh Tinh vừa đi làm lại vừa canh chừng sự di động của Sát Phá Lang, còn Đường Hoa thì đánh dấu lên trên bản đồ.
Trải qua một ngày tìm kiếm, gần như mọi mục tiêu đều đã bài trừ hết rồi, chỉ còn lại có mỗi một ngôi đạo quan của Sinh Tử quan thôi. Dựa theo tác dụng thực sự mà nói, bảo nó đạo quan thì chi bằng bảo Chiêu Hồn quan mới đúng hơn, vì tác dụng duy nhất của kiến trúc này là triệu hồi những hồn phách của các thám báo bị chết ở trong Bất Chu Sơn trở về, tránh cho họ bị vị thần thượng cổ trong đó bắt đi nô dịch. Nhưng vì hiện nay đang có quân lệnh không được xâm nhập vào bên trong Bất Chu Sơn, cho nên ngôi Chiêu Hồn quan này đã rất lâu không được sử dụng tới rồi.
* * * * * *
Tinh Tinh tan ca rồi. Đầu tiên, nàng báo cáo quá trình dạy dỗ tên sếp dê xồm của nàng. Quá trình này rất chi là đơn giản, đó là nàng đã bất cẩn giúp cho lão tăng giảm đi vài con số trong bảng thống kê lương thảo vừa rồi, lão này trình nó lên, kết quả là bị đánh cho một trận no nốc. Tướng lãnh đang trực gác phẫn nộ lắm lắm, tên khốn này lại dám thống kê rằng mỗi con ngựa của mình mỗi ngày cần 2 lạng lương thảo, còn đám lính mỗi đứa cần 20 cân lương thảo này.
Tiếp đó Tinh Tinh, Đường Hoa với lại Huy Hoàng cùng nhau lần mò tới Chiêu Hồn quan. Đẩy một hồi lâu mà cửa chính vẫn không chịu mở ra, Đường Hoa bắt đầu nóng: “Sát Phá Lang, ngươi lăn ra đây cho ta.”
“...” Không có âm thanh nào. Dựa theo hiểu biết của Sát Phá Lang đối với Đường Hoa, nếu Đường Hoa gọi thế này ắt hẳn phải hiểu như sau: đi ra là chết ngay. Sát Phá Lang quả thật đang ở trong đạo quan này, hắn cũng thật sự có lão quỷ trợ giúp, nhưng hắn không ngờ rằng Đường Hoa vậy mà đã tìm tới tận cửa rồi! Hơn nữa Đường Hoa lại còn quang minh chính đại đến nữa, không hề có một chút gì là lo lắng sẽ kinh động tới đám âm binh cả, lẽ nào hắn lại là em vợ của Diêm vương sao?
Một nữ quỷ mặc đồ đỏ ở bên cạnh Sát Phá Lang hỏi: “Có muốn ta ra ngoài chơi một chút với hắn không?”
“Ngàn vạn lần đừng.” Sát Phá Lang vội nói: “Tên này không phải là đám âm binh nhãi nhép kia, không những đầy bụng toàn ý đồ xấu xa, mà bên cạnh hắn còn có một tên phương sĩ rất là lợi hại nữa.”
“Lợi hại cỡ nào?”
“Khá là lợi hại, suỵt... Họ tiến vào rồi!”
Trong khi Sát Phá Lang đang nói chuyện, ba người bọn Đường Hoa đã xuất hiện ở trước mặt họ. Đường Hoa nhìn ba pho tượng thần đang được thờ, hỏi: “Huy Hoàng, ngươi có biết đây là những ai không?”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn.”
Đường Hoa ngó nghiêng ngó dọc một hồi, lại hỏi: “Các ngươi có cảm thấy có gì quái lạ hay không?”
Tinh Tinh hỏi: “Quái lạ ở chỗ nào?”
“Chỗ này khắp nơi đều dính đầy mạng nhện với tro bụi cả, duy chỉ Tam Thanh này lại rất chi là sạch sẽ này.”
“Có lẽ... Do Tam Thanh yêu quý làn da nên thường xuyên tắm rửa thì sao?”
Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ Tinh Tinh: “Thích tắm rửa sao không sẵn tiện quét tước vệ sinh luôn? Huy Hoàng!”
“Có ngay!” Huy Hoàng phất tay một cái, Trục Nhật kiếm cắm vào thân của Linh Bảo Thiên Tôn, Huy Hoàng thu kiếm lại lắc đầu: “Không thấy nhắc nhở đang trong trạng thái bị phản kích.”
“A? Vậy mọi người chia nhau đi tìm xem.”
* * * * * *
Sát Phá Lang khẩn trương hỏi: “Long Quỳ, ngươi không sao chứ?”
Sắc mặt ả nữ quỷ đồ đỏ tên Long Quỳ kia hơi hơi xanh lại, trả lời: “Không tổn thương nổi ta, có điều thanh kiếm kia quả không phải là vật phàm.”
Phi Thường Kiếm ở bên cạnh chen vào: “May là hắn thí nghiệm trên người ngươi đấy, chứ nếu gặp bọn ta thì một chiêu là lòi ngay ra rồi.”
Long Quỳ hỏi: “Không phải họ với các ngươi là một nhóm sao?”
“Tuy thân phận bọn ta đều như nhau, nhưng tuyệt đối không phải là một nhóm. Bọn ta là đối thủ cạnh tranh...” Sát Phá Lang đột nhiên sáng ngời mắt lên: “Phi Thường Kiếm, ngươi nói xem, họ đã đến Sinh Tử quan rồi, có khi nào có mang theo Vân Nương không?”
Phi Thường Kiếm: “Hẳn là có, tên Gia Tử chết tiệt này nào giờ chưa bao giờ đi tay không cả.”
“Vậy ngươi nghĩ xem chúng ta có thể lén trộm lấy Vân Nương được không?”
“Cái Sinh Tử quan này to như thế, đi đâu mà kiếm bây giờ?”
“Im nào, quay lại rồi!”
Tinh Tinh, Huy Hoàng men theo phía hậu viện của đạo quan mà tìm, còn Đường Hoa thì quay lại bắt đầu quan sát ba pho tượng ở giữa đại sảnh. Đang khi Sát Phá Lang còn buồn bực không biết Đường Hoa muốn làm gì, lại thấy Đường Hoa đã cầm lấy mấy cây nhang từ án hương rồi châm lửa, vái ba vái. Sát Phá Lang vội vàng gọi máy chụp ảnh ra, quay lại cái trò mê tín cổ hủ này của Đường Hoa.
“Tam Thanh ơi Tam Thanh, xin đừng trách đệ tử đây quá đa sự nhé, đệ tử thực sự là tò mò lắm rồi.” Đường Hoa vái xong thì cắm nhang, rồi thuận tay vạch y phục của Linh Bảo Thiên Tôn lên nhìn thoáng vào bên trong, sau đó tự nói với bản thân: “Kỳ lạ, sao không phải là bùn nhỉ?”
“Gia Tử, làm gì đó?” Huy Hoàng đột nhiên xuất hiện, hỏi.
Đường Hoa vẫy tay gọi Huy Hoàng qua, xong nói: “Huy Hoàng, ngươi có cảm thấy ba pho tượng thần này có cái gì đó quái lạ không?”
“Quái lạ chỗ nào?”
“Vừa mới nãy ngươi đã dùng Trục Nhật kiếm để chém lận đó, nếu theo lẽ thường, pho tượng này ắt hẳn phải bị ngươi làm nổ tung rồi mới đúng chớ. Nhưng ta vừa mới kéo y phục của nó lên nhìn thử thì...”
“Nhìn thấy cái gì?”
“Vẫn trơn nhẵn như thường vậy.” Đường Hoa hạ giọng: “Ta hoài nghi...”
“Hoài nghi cái gì?”
Sát Phá Lang với Phi Thường Kiếm cùng đổ mồ hôi như thác nước, đã bắt đầu bắt kiếm quyết chuẩn bị lao ra rồi.
“Ta hoài nghi pho tượng này không phải do vật liệu phổ thông làm thành, nếu không thì không thể nào mà không bị hư như vầy được.” Đường Hoa vừa nói xong, Sát Phá Lang với Phi Thường Kiếm cùng đồng thời thở phào một hơi.
“Vậy ý của ngươi là?”
“Đánh!”
Đường Hoa vừa dứt lời, Huy Hoàng giống như đã có chuẩn bị từ sớm vậy, phát ngay một chiêu kiếm nộ ra. Bức tượng Linh Bảo Thiên Tôn, cũng tức là Long Quỳ, không thể ngờ bọn này nói đánh là đánh ngay, cho nên không kịp phòng ngự. Một tiếng quỷ khóc thê lương vang lên, Long Quỳ hóa thành chân thân xuất hiện trước mặt hai người bọn Đường Hoa.
Một thiếu nữ mặc y phục toàn màu đỏ, gương mặt mỹ lệ nhưng tràn đầy máu tươi đang dữ tợn nhìn hai người. Long Quỳ cả giận nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa...”
“Kỳ môn độn giáp!” Tiếng của Tinh Tinh vọng vào, một hàng rào ánh sáng đồ sộ tức khắc nhô lên từ mặt đất, trên có viết tám chữ phát sáng lóng lánh: Hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai. Trong nháy mắt, tám chữ này cùng hóa thành tám sợi dây thừng cuốn tới Long Quỳ. Vì sao Tinh Tinh lại ở chỗ này? Đơn giản lắm, lúc Huy Hoàng phát ra một kiếm kia đã phát hiện bức tượng Linh Bảo Thiên Tôn có vấn đề, cho nên đã sớm bố trí trong kênh đội ngũ rồi. Còn chuyện đốt nhang, nhìn lén thân tượng chẳng qua là để khiến địch nhân lơ là mà thôi, mục đích là để tranh thủ thời gian cho Tinh Tinh bày trận, cũng như là để kích phát mai phục nếu có của địch nhân. Còn chuyện một đòn kia của Huy Hoàng phát hiện vấn đề gì thì cũng rất đơn giản, đó là tuy Huy Hoàng không thấy nhắc nhở bị phản kích, nhưng hắn lại bị rơi vào trạng thái chiến đấu.
“Hừ! Chút tài mọn.” Long Quỳ bị nhốt nhưng không hề có mảy may kinh hoảng, mà vẻ hung ác lại càng đậm hơn một phần, trong tay nàng xuất hiện một thanh lưỡi hái dài sắc lẹm, hiển nhiên cũng không phải là vật phàm, nó kéo theo vô số những tia chớp vung về phía tám sợi dây thừng kia.
“Chút tài mọn?” Tinh Tinh tức giận bừng bừng: “Xem thủ đoạn bắt quỷ của tỷ đây.” Hai miếng tiền đồng cấp bậc thần khí cùng bay ra, lại có tám chữ nữa xuất hiện, nhưng lần này lại là chữ màu kim, chúng nó là: càn, khôn, tốn, đoái, cấn, chấn, ly, khảm. Tuy là thần khí, nhưng uy lực của thứ này khi đối phó với người chơi rất là tầm thường, có điều nếu dùng để đối phó với đám quỷ yêu thì không chỉ lợi hại đơn giản như phép một cộng một bằng hai đâu. Dù sao nghề chính của người ta cũng là bắt quỷ mà. Lại nói, đạo sĩ đều là dân bắt quỷ cả chứ gì nữa, đâu như đám Đường Hoa, nghiêm khắc mà nói đều chỉ thuộc dạng đạo gia rởm cả, ngoài công kích vật lý ra cũng chỉ biết có tiên thuật mà thôi.
Tinh Tinh đang bận rộn, mà Đường Hoa cũng không nhàn rỗi, ngàn đóa hoa sen cùng trăm tên tiểu quỷ chen đầy cả cái đại sảnh, chỉ cần nữ quỷ kia động tới một đóa trong đó, chúng sẽ biến thành những quân cờ đô-mi-nô, biến đạo quan này thành địa ngục ngay.
“Gia Tử chết tiệt, dừng tay đi!” Sát Phá Lang cuối cùng cũng phải hiện thân ra, hắn đã thấy rõ rồi, có con bé Tinh Tinh đáng chết kia ở đây, nữ quỷ Long Quỳ không những không thể làm được gì ba người bọn họ, mà bất cẩn một chút còn có thể bị đánh cho hồn phi phách tán nữa. Còn nếu mình với Phi Thường Kiếm tham gia chiến đấu, dĩ nhiên sẽ kinh động tới đám binh tốt Sinh Tử quan ngay, đến lúc đó là lỗ vốn lớn.
“A, quả nhiên là ở đây.” Đường Hoa thu lại đám hoa sen còn chưa bị nổ, hỏi: “NPC kia là ai thế?”
“Ta biết, ta biết!” Tinh Tinh giơ tay trả lời thay: “Là quỷ ở bên trong kiếm của hắn. Trong kiếm của hắn có một nữ quỷ lam một nữ quỷ đỏ. Nữ quỷ này đạo hạnh rất sâu, lợi hại vô cùng... Ơ, hình như không lợi hại bao nhiêu mà nhỉ.”
“A? Chuyện ngươi biết nhiều thật đấy.” Sát Phá Lang rất là sửng sốt đưa mắt nhìn Tinh Tinh. Nhưng chuyện chính sự quan trọng hơn, Sát Phá Lang lập tức nói với Đường Hoa: “Ngồi lại nói chuyện đi, trực tiếp vào, đòi tiền là liều mạng, cà kê dê ngỗng thì ta khinh bỉ ngươi.”
“Trực tiếp quá sẽ rất dễ làm tổn thương người khác đó. Nhưng nếu ngươi cứ kiên trì như vậy thì...” Đường Hoa rất là trực tiếp, nói luôn: “Nếu ngươi không có cách nào để thông qua được Bất Chu Sơn, ta lập tức báo động bắt ngươi ngay.”
“...” Trực tiếp quá đúng là rất tổn thương tới người khác thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]