Tinh Tinh đã có ý đồ tạo phản cộng với bãi công, đương nhiên là không thể chờ đợi tiếp được nữa rồi. Tuy Đường Hoa không hiểu cho lắm cái nỗi khổ của Tinh Tinh khi đi làm mà bị bấn loạn, nhưng hắn lại hiểu một cách sâu sắc cái cảm xúc suy sụp khi mỗi ngày phải vật lộn với mấy con số Ả Rập kia. Lấy ví dụ như sau: thời kỳ kháng Nhật, nếu mình bị họ bắt đi, bị tra tấn kiểu gì đó thì còn có thể chịu được ít lâu, chớ bắt ép mình phải giải đề toán, vậy mình sẽ đầu hàng ngay tắp lự luôn. Người ta vẫn có câu nói ‘không phải học sinh dở, không biết sự đau khổ khi học toán; không phải người Tàu Khựa, không biết sự thê thảm khi học tiếng Anh’ mà.
“Ngày mai, ngày mốt chúng ta vẫn có công văn. Nhưng nếu trong hai ngày này mà Sát Phá Lang không bị sa lưới, vậy ta phỏng chừng chúng ta không trà trộn ra ngoài được đâu.” Đường Hoa lắc đầu nói: “Hiện giờ hoặc là giúp cho Sát Phá Lang rời khỏi quan trước để khiến Sinh Tử quan hồi phục lại mức độ cảnh giới hằng ngày, hoặc là chúng ta phải tìm ra Sát Phá Lang rồi giao cho Sinh Tử quan... Tinh Tinh?”
Tinh Tinh gật đầu, nói: “Theo kết quả mà bổn đại tiểu thư bói được, Sát Phá Lang hiện đang ở trong vòng 200 mét quanh ta, hơn nữa đã một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa di động gì cả. Các ngươi cũng biết đường Âm Dương rồi, không cần phải nói nữa, còn Hoàng Tuyền đạo thì phân nhánh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiem/2123699/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.