“Chậc chậc! Con tê tê này béo thực đấy!”
“Ngươi mẹ nó chơi xỏ ta.” Sát Phá Lang xoay người lao xộc trở về.
“Cẩn thận.” Đường Hoa lặp lại trò cũ, chỉ xuống dưới chân Sát Phá Lang.
Sát Phá Lang không chần chừ, tức khắc quay đầu bỏ chạy ngay. Chạy được một đoạn mới hết hồn, Thái Sơn đang nện xuống chỗ này. Tên chết bầm này thế mà lại có thể tính ra mình sẽ bỏ chạy!
Quàng Khăn Đỏ sửng sốt hỏi: “Sao ngươi lại biết hắn sẽ bỏ trốn vậy?”
Đường Hoa nhìn Sát Phá Lang lại một lần nữa làm con tê tê, trả lời: “Không biết, ta chỉ biết nếu ta hô lên thì hắn tuyệt đối sẽ không dám đi tới nữa thôi.”
Sát Phá Lang rốt cục cũng đã ngộ ra, bèn bừng bừng nổi giận, hô: “Con bé gì gì kia, ta có lòng tốt tới đây nhắc ngươi đừng có bị lừa, sao ngươi lại còn giúp hắn hại ta chứ?”
“Bị lừa gì cơ?” Quàng Khăn Đỏ nghi hoặc hỏi lại.
“Xin bỏ qua vấn đề này, hắn là kẻ thù của ta, cho nên mới tới đây mở miệng ba hoa để ngươi đừng giúp ta đấy.” Đường Hoa vội hỏi: “Tiểu La chạy đi đâu rồi?”
Quàng Khăn Đỏ tìm khắp tứ xứ, xong nói: “Hướng Đông Nam, dường như đã mất đi chút máu rồi.”
“Ừ ừ, canh kỹ nhé, chúng ta phải cướp đòn cuối cùng mới được.”
“Ừ ừ!”
Đường Hoa đắc ý nhắn tin cho Sát Phá Lang: “Qua nào, coi chừng ta nện chết ngươi đấy.”
“Ngươi là tên bại hoại trong mọi đàn ông.”
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-kiem/2123690/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.