Thi Thi thân là đội trưởng, nên tuy trong giang hồ cũng có chút địa vị nhưng vẫn bị hai đại bang hội kiểm tra ngay tức thời, nàng thậm chí còn không có cả thời gian để đưa tín vật cho Sát Phá Lang nữa. Thi Thi trả lời rất đơn giản mà cũng rất hiệu quả: nàng biết Kiếm Vũ kia mới chỉ năm ngày trước, cũng tức là khi tổ chức đội bóng thì chiêu mộ được. Nàng rất thản nhiên, vì trong đội bóng có đến hai phần ba đội viên là chiêu mộ lúc lâm thời, còn lại đều là người làm thuê của nàng cả.
Dù sao trò chơi cũng không phải là hiện thực, trong hiện thực khi ngươi đến cơ quan nào đó của chính phủ để xử lý chút chuyện, chắc chắn trong người ngươi sẽ có tùm lum thứ chứng minh, nhưng trong trò chơi, lại chẳng ai biết được thân phận của người khác, cũng như mục đích của người ta là gì cả. Lại nói, trong trò chơi mà ngươi bắt người ta phải đem CMND ra cho ngươi xem, vậy cam đoan mọi người sẽ bảo ngươi là đồ thần kinh ngay tắp lự.
Thư Sinh thấy đối phương trả lời như vậy cũng không thể bắt bẻ gì được, ngay cả anh đại của bang Tam Thương là Phong Vân Nộ mà cũng kéo người ngoài vào trong đội, vậy sao người ta không được quyền chứ?
* * * * * *
Đường Hoa mỹ mãn thu 1000 kim vào trong túi. Tuy dựa theo hiệp nghị, đội Cân Quắc chỉ thắng được có một trái, nhưng Thi Thi vẫn chân thành cảm tạ Đường Hoa vô bờ, cho nên cộng thêm 1000 kim vào nữa. Đương nhiên 1000 kim mà nàng cấp cho Sát Phá Lang, Đường Hoa cũng đã thay mặt thu luôn rồi. Lại cộng thêm tiền mà Đường Hoa đã lấy của Thư Sinh, vậy... Trong thoáng chốc, Đường Hoa cảm thấy xương cốt trong người mình như nhẹ đi gấp bội, đồng thời hắn cũng thề với thượng đế, rằng nếu còn dùng chiêu Càn Khôn Nhất Độn phá sản kia một lần nữa, vậy sét sẽ đánh cho tan xương Phật Pháp Vô Biên!
* * * * * *
“Tiểu nhị, nướng một con bò cho ta.”
Thi Thi cười ha ha, nói: “Cách gọi món ăn này của ngươi là điển hình của nhà giàu mới nổi đấy.”
“Còn chưa thỉnh giáo...?”
Thi Thi nói với tiểu nhị: “Cho một dĩa thịt bê xào, nhất định phải là bê vừa mới đủ tháng, nhiều hơn hay ít hơn một ngày cũng không được. Sau đó cho thêm nước sốt, phải là nước sốt của Triều Châu, ngỗng nhất định phải là ngỗng sư tử. Cộng thêm món hàu chiên giòn...”
“Dừng...” Đường Hoa cười ha ha: “Tiểu nhị, cho một con gà xé phay là được rồi. Cho thêm một dĩa tỏi ngâm dấm nữa.”
Từ mấy món ăn này, có thể thấy hôm nay tâm tình của hai người đều khoái trá vô cùng. Kẻ thắng lợi hưởng thụ thành quả của thắng lợi, đây là một điều không thể lên án được. Có đồ ăn thì phải có rượu, rượu qua được ba tuần, Đường Hoa thờ ơ hỏi: “Người tên Kiếm Vũ kia ngươi thật không quen biết à?”
Thi Thi hớn hở trả lời: “Các ngươi thật là thú vị đấy, lúc trước nàng cũng hỏi ta rằng có quen biết với Đông Phương Gia Tử kia không.”
“Ngươi lại đánh trống lảng rồi, ngươi không thành thật.”
“Thói quen nghề nghiệp thôi, xin lỗi, ha ha.” Thi Thi cười: “Quen, ta chỉ biết nàng là nữ, nhưng chắc chắn không phải tên là Kiếm Vũ, bởi vì ta có quen với Kiếm Vũ thực sự.”
“Vậy các ngươi liên hệ thế nào?”
“Liên hệ? Tại sao cần phải liên hệ? Nàng thực sự không phải là bạn của ta mà. Lần này cũng chỉ là vô tình mà gặp được thôi.” Thi Thi ngẫm ngẫm một lúc, xong nói: “Nữ nhân này rất ít nói, ta hoài nghi nàng hơi hơi có chứng trầm cảm, không thích tiếp xúc với người khác, nếu không phải vì đã nhận nhiệm vụ thích khách kia, vậy chắc chắn lần này sẽ không tham gia bóng banh gì đâu. Còn một điều nữa, nữ nhân này khá là khá là lợi hại đấy.”
“Nói rõ chút xem.”
“Ta hỏi ngươi, pháp thuật của ngươi level mấy rồi?”
“Ừm... Là trung - cao giai.” Cao giai cũng có, có điều trước mắt còn chưa học được, chính là pháp thuật công kích cao giai hệ thủy Vũ Hận Vân Sầu mà hắn lấy được từ trong Vân Trung giới.
“Pháp thuật nàng dùng cũng là cao giai.”
“Cái này... Không thể nào đâu? Nàng level 60 rồi?” Level thấp nhất để học pháp thuật cao giai là 60, ngay cả tên độc hành giả Sát Phá Lang cũng mới level 58, còn cỗ máy luyện cấp là mình mới 56 thôi mà?
“Phải! Là thật. Người ta bây giờ 62 rồi.” Thi Thi nhún vai: “Giờ ngươi đã rõ vì sao ta nói nàng có chứng trầm cảm chưa? Level 62, trò chơi này mọi người đều đăng nhập cùng nhau, theo ta điều tra, trừ nàng ra người level cao nhất cũng chỉ mới 59, level 62 thì thực là có phần kinh khủng lắm.”
Đường Hoa xấu hổ toát mồ hôi: “Ta vẫn luôn cho rằng ta là cao thủ đệ nhất đó chứ. Đương nhiên trong đó cũng có phần là dư luận thổi phồng lên, không thể hoàn toàn trách ta được.”
“Ha ha, nàng đánh không lại ngươi.”
“Vì sao?” Pháp thuật cao giai rất ư là khủng khiếp, trong Vân Trung giới Đường Hoa đã từng thể nghiệm qua một cách sâu sắc rồi, cơ hồ là gặp người nào miễu sát người nấy, hơn nữa tên tướng quân kia mới chỉ dùng có pháp thuật cao giai level 1 mà thôi. Pháp thuật, cấm pháp, cùng với tiên thuật, nhìn bề ngoài thì cấm pháp trâu nhất, tiếp theo là tiên thuật, cuối cùng mới đến pháp thuật. Uy thế của cấm pháp nằm ở chỗ biến hóa thao túng, uy thế của tiên thuật nằm ở chỗ liên tục, mà uy thế của pháp thuật thì nằm ở chỗ bộc phát trong nháy mắt. Một khi uy lực của pháp thuật đã đạt đến một mức độ tột cùng, vậy hào quang của nó sẽ che lấp đi sự tồn tại của cấm pháp lẫn tiên thuật.
Người dùng kiếm thì chuyên phối hợp những kỹ năng nhỏ, trọng uy, trọng thế, trọng tốc, hoặc thiên về hiệu quả phụ trợ. Hai bên nhìn có vẻ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng thực ra lại tương tự như nhau, đó là phải trong những hoàn cảnh thích hợp, đối với mục tiêu thích hợp dùng những kỹ năng thích hợp. Nếu nắm bắt được tốt những điều này, vậy lấy yếu thắng mạnh cũng không phải là chuyện thần thoại.
Đường Hoa mãi vẫn cứ mong có được một pháp thuật cao giai... Tuy hắn đã có rồi, nhưng Vũ Hận Vân Sầu lại thuộc hệ thủy, mà bản thân hắn dù có mang trang bị nào cũng không thể tăng thuộc tính đó được. Hắn vẫn thường tưởng tượng mình sẽ rống lên một tiếng: xx, xx - là pháp thuật cao giai hệ hỏa hoặc hệ lôi, sau đó miễu sát hết chín trăm ả Cửu Thiên Huyền Nữ, đạt tới ‘tiện giới’ tối cao Thiên Hạ Vô Tuyết, Độc Cô Cầu Ngược.
Thi Thi rất nghiêm túc trả lời vấn đề của Đường Hoa: “Nàng nói ngươi đã khiến cho nàng được mở rộng tầm mắt.”
Đường Hoa hoài nghi hỏi: “Nguyên văn à?”
“...” Thi Thi trầm mặc không nói.
“Hừ! Trực tiếp bảo ta là bại hoại chẳng phải được rồi sao.”
“Đừng nghĩ quá.” Thi Thi rót rượu cho Đường Hoa: “Thực ra nàng muốn mời ngươi giúp nàng làm một nhiệm vụ, nàng nhờ ta làm trung gian.”
“Không hứng thú.”
“Chắc chắn ngươi sẽ phải có hứng thú.”
“Chắc chắn như vậy à?”
“Đương nhiên. Mục tiêu của nàng là Thổ Linh châu, La Như Liệt chỉ có thể hoạt động trên mặt đất, mà pháp thuật chủ tu của nàng lại chính là hệ thổ. Bởi vậy ta tin rằng ngươi chắc chắn sẽ có hứng thú.”
“Ừm... Ngươi làm thế là không đúng đâu, hết chuyện lại xui ta đi cướp đồ mà bạn của ngươi đang nhắm đến.”
“Ta đã nói nàng không phải là bạn của ta. Mặt khác...”
“Gì thế?”
“Hôm nay tâm tình ta rất là tốt, nhìn ngươi thấy đáng yêu vô cùng.”
Đường Hoa cười ha ha: “Ta cũng vậy!” Hắn vốn định gạt Sát Phá Lang cùng đi lấy Thổ Linh châu, nhưng sau nghĩ lại, lại thấy Sát Phá Lang không có ưu thế gì trước mặt La Như Liệt cả, tốc độ của người ta đã không kém Nhân Kiếm Hợp Nhất của hắn là bao rồi. Không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà bây giờ lại xuất hiện một cao thủ hệ thổ như thế này... Chính là thời điểm để làm chút cống hiến cho Thục Sơn rồi đây.
* * * * * *
Kiếm Vũ đã sớm chờ nơi gian riêng sát vách đây rồi. Chuyện này không những chứng tỏ rằng người này rất có kiên nhẫn, mà còn chứng tỏ rằng lòng dạ Thi Thi rất sâu xa nữa.
Biết đám người Thục Sơn đang thu thập năm linh châu, trừ Tôn Minh cũng chỉ còn có Thi Thi. Hiển nhiên Kiếm Vũ không hề biết, nếu không nàng đã không chơi trò ‘bảo hổ lột da’ thế này rồi.
Kiếm Vũ mở cửa ra, thấy là Đường Hoa với Thi Thi bèn gật đầu để hai người bước vào. Thi Thi lấy cớ có việc để đi trước. Kiếm Vũ đóng cửa lại, gỡ khăn che mặt xuống. Khuôn mặt này của Kiếm Vũ đã bị truy nã, Đường Hoa cảm thấy buồn bực, không hiểu vì sao nàng không trực tiếp gỡ mặt nạ xuống mà cứ nhất định phải chơi cái trò ‘lạy ông tôi ở bụi này’ thế này.
Đường Hoa cười ha ha một tiếng, hỏi: “Vì sao không thể để ta nhìn thấy bộ mặt chân thực của ngươi thế?”
“Ngồi!” Hiển nhiên Kiếm Vũ không hề có hứng thú với vấn đề này của Đường Hoa.
* * * * * *
Không ai mở miệng nói tiếng nào, bầu không khí trở nên bối rối trong vài phút. Đường Hoa phát hiện dường như Kiếm Vũ không hề có cảm giác kỳ quái gì với bầu không khí này, hiển nhiên là đã thường trải rồi. Nhưng nàng quen điều này không có nghĩa là Đường Hoa cũng vậy, Đường Hoa bèn nói: “Tỷ tỷ, ngài mời ta mà.”
“Cái gì?” Kiếm Vũ không hiểu cho lắm.
“Ý ta muốn nói là, ngài đã mời ta thương lượng đối phó với La Như Liệt, vậy ngài phải nêu ra biện pháp đối phó hắn như thế nào, rồi những điều mà ngài am hiểu, rồi thù lao mà ta sẽ nhận được sau khi xong chuyện, cũng như tiền đặt cọc hiện giờ ngài phải giao cho ta ấy.”
“Ngươi nói đi!”
“Ha ha, được, vậy ta nói. 500 kim tiền đặt cọc, sau khi xong chuyện thì lại thêm 500 nữa. Nếu chuyện không thành thì tiền đặt cọc không được thu hồi.”
Kiếm Vũ lấy một tờ ngân phiếu ra, đặt lên trên bàn: “Toàn bộ tiền đấy.”
“300 kim?” Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Tỷ tỷ, ngài có nhớ rằng ngài đang thuê ai không đấy? Cái danh cao thủ đệ nhất của ta chưa nói, chỉ cần dáng người với khuôn mặt này, ngài cũng phải chi ra không dưới 300 kim rồi đó.” Ám sát thành công được 1000 kim, ngoài ra còn có phần thưởng chức quán quân nữa.
“Ta đã trả lại tiền cho Thi Thi tỷ rồi.” Kiếm Vũ trầm tư một lúc, rồi nói: “Xong chuyện ta sẽ đưa giấy nợ 700 kim cho ngươi.”
“Ta có thể hỏi ngài cần Thổ Linh châu để làm gì không?”
“...”
“Vậy tức là không được rồi?” Đường Hoa ném ngân phiếu 300 kim kia vào trong túi Càn Khôn, ngay tức khắc nó đã biến thành tiền tài khoản của hắn: “Phải làm thế nào?”
“Ta có thể truy tung vị trí của hắn.”
“Ừm... Ý của ngài rằng ngài là hệ thống định vị toàn cầu, còn ta là máy bay ném bom viễn trình à?”
“Ừ!”
Đường Hoa lắc đầu uống rượu, Kiếm Vũ thấy Đường Hoa không có ý kiến gì, dường như thư thả được một hơi. Đường Hoa đột nhiên đặt cốc xuống, Kiếm Vũ tức khắc trở nên khẩn trương. Đường Hoa lại cầm cốc lên, Kiếm Vũ lại thả lỏng. Đường Hoa cười khổ, theo như phán đoán của hắn, cô nàng Kiếm Vũ này không phải bị chứng trầm cảm, mà là mắc hội chứng sợ hãi xã giao. Loại bệnh này người trong đô thị ở hiện thực bị rất nhiều, có chăng chỉ là nhẹ hay nặng mà thôi. Người bị nhẹ là chán ghét, không thích kết giao với người xa lạ, còn nặng thì biến thành chứng tự kỷ. Nói tóm lại một câu, thì đó là hội chứng sợ hành vi hoặc biểu hiện căng thẳng của mình sẽ dẫn đến sự khinh bỉ hoặc khó xử, nói đơn giản là không tự tin.
Đương nhiên Đường Hoa không phải là bác sĩ, cho nên cũng không có hứng thú đi nghiên cứu hay là trị liệu cho Kiếm Vũ, lại nói, cho dù hắn có là bác sĩ, hắn cũng không có hứng thú lắm với 300 kim kia, hiện giờ hắn đã nhiều tiền lắm rồi. Nói một cách khác, nếu đây là một nhiệm vụ khác của Kiếm Vũ, vậy có ra bao nhiêu tiền hắn cũng sẽ không thèm nhận lời, hắn bây giờ đang giàu lắm.
Kiếm Vũ đang phải trốn tránh cái nhìn chăm chú của Đường Hoa, muốn đứng lên lại cảm thấy động tác của mình không hay cho lắm, mà cứ ngồi thì thấy khó chịu vạn phần. Đường Hoa bèn thu hồi ánh mắt, nói: “Giữa Ngọ ba ngày sau, gặp nhau nơi trà lâu Du Châu.” Hắn không có hứng thú khiến cho Kiếm Vũ khó xử thêm nữa.
“Có thể là ngày mai không? Hay ngày mốt cũng được?”
“Không thể, ta có hẹn rồi.”
Đường Hoa vừa mới nói xong, bên ngoài gian đã vang lên tiếng của Mặc Tinh: “Gia Tử, nhanh lên.”
Đường Hoa mở cửa ra, Mặc Tinh đã đứng ngay đó, nàng ngó vào trong một cái, sau đó kinh ngạc kêu: “A! Người kia, toàn thành đều đang truy nã ngươi đó, sao ngươi lại ở đây?”
Kiếm Vũ vừa há miệng, nhưng còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào thì Mặc Tinh đã cướp lời: “Chúng ta đi mua sắm, ngươi đi cùng không?”
Đường Hoa đính chính: “Là đi dạo phố.”
“Kệ đi, Lang còn đang chờ nơi đầu phố kia kìa. Chúng ta đi mau.” Mặc Tinh phất tay với Kiếm Vũ: “Hẹn gặp lại.”
“...Hẹn gặp lại!” Mặc Tinh với Đường Hoa đi khỏi đã lâu, Kiếm Vũ mới thốt ra được ba chữ này, sau đó nhìn hành lang trống rỗng kia mà ngẩn người.
* * * * * *
Mặc Tinh lấy đặc san ra, đọc: “Mặt trên nói ngươi đã bán độ. Mặt dưới nói ngươi đã bị Phong Vân Nộ mắng một vạn lần. Trước mặt một trong những người bị hại là ta, mời ngươi phát biểu bình luận của mình. Sẵn tiện nói luôn một câu, ta rất là bất mãn đấy.”
“Ngươi có biết ở Lâm Truy có một cửa hiệu châu báu của NPC không?”
“Xin đừng chuyển hướng đề tài.”
“Nghe nói bọn họ có thể giúp người khác mài kim cương thành các hình dáng khác nhau. Có hình trái tim, cũng có hình các loại động vật nhỏ nữa, hơn nữa sau khi cắt mài xong lại còn có thể khắc tên vào luôn đấy.”
“Thật không?” Trong mắt Mặc Tinh đã chớp lên ánh sao, cái nàng ghét nhất chính là kim cương bao giờ cũng chỉ có một dạng hình dạng, chẳng có một chút cá tính gì cả.
“Đương nhiên, nghe nói còn có thể khảm vào trán nữa, dưới ánh sáng mặt trời sẽ chiếu sáng lấp lánh... Thật là ngầu muốn chết luôn.”
“Ta muốn đi ta muốn đi.”
“Tốt, chúng ta họp mặt với Sát Phá Lang trước đã.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]