"Búa, kéo, bao!" Đề nghị đơn giản này của Mặc Tinh bị phần lớn nhân viên trong hội phản đối. Đầu tiên là Nhược Hãn, nàng chẳng cần kiếm kiếc gì cả, Phá Toái với Đường Hoa đều kiên quyết phản đối phương pháp phân phối này, Tinh Tinh thì tán đồng, nhưng rõ ràng chẳng có bao nhiêu tiếng nói.
"Như vậy, dựa theo quy củ của võng du, người được kiếm xuất 1.000 kim ra chia hoa hồng cho mọi người." Đường Hoa đề nghị.
Đề nghị được thông qua. Bạn bè lêu bêu với nhau thì dựa theo nhu cầu mà phân phối, nhưng nếu ai cũng cần vậy chỉ có thể phân phối bằng cách này. Đương nhiên nếu bọn ngươi là dã đội, vậy ai lấy được thì là bản lĩnh của người đó.
* * * * * *
Vu Sơn mịt mờ sương khói thật nhiều những truyền thuyết hủ bại, đều là những chuyện về hoàng đế XX đã XXOO với thần tiên Vu Sơn, dân chúng chẳng có phần nào, ai bảo thần tiên không ngại bần yêu phú chớ? Bên cạnh đó, truyền thuyết cũng phản ánh một chuyện rằng trong Vu Sơn rất có khả năng gặp mấy thần tiên khó chơi. Vu Sơn cũng là một trong số ít những danh sơn không thể trở thành nơi trú quân của bang hội.
Phong cảnh Vu Sơn đẹp, đẹp đến thế nào? Khá là đẹp! Bọn năm người Đường Hoa, Phá Toái, Tinh Tinh, Nhược Hãn, Mặc Tinh vừa mới bước chân vào Vu Sơn liền phát biểu ý kiến về phong cảnh nơi đây ngay: đẹp! Đẹp ở chỗ nào? Ai cũng không nói được là ở chỗ nào, dù sao chỉ cần núi non mà không bị phá hư một cách nghiêm trọng, trong hiện thực đều được coi là đẹp.
Vành ngoài Vu Sơn không có gì khó khăn, đều là mấy tiểu quái cô độc, theo cách nói của Phá Toái với Đường Hoa, giết bọn chúng khiến họ có cảm giác rất rớt giá của mình.
Trong Vu Sơn sương mù lượn lờ, tuy không đến nỗi khiến cho người ta mờ tịt, nhưng cũng giảm đi phần lớn tầm nhìn của mọi người. Đường Hoa giới thiệu: "Sáu ngọn. Thuận chiều kim đống hồ là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn một ngọn là kiếm trận hỗn hợp. Nhìn thì bình thường, nhưng sau khi tiến vào sẽ có quang cảnh khác, hơn nữa diện tích sẽ bị mở rộng rất nhiều, đường kính trăm dặm vẫn còn là chủ quan đấy."
"Kiếm trận hỗn hợp?" Tinh Tinh ngẫm nghĩ một chốc, nói: "Nghe nói mười cao thủ hai chi đội ngũ của bang Nhất Kiếm vào bên trong đều lỗ vốn hết. Còn những kiếm trận khác thì có mất vài mạng người, nhưng vẫn có thể xông qua được."
"Moá! Có lính tuần tra, khéo vậy?" Phá Toái mắt bén, thấy ngoài ngọn Hỏa trận có ba tổ mười lăm tên người chơi cấp độ bậc trung đang tới lui vành ngoài.
"Bang gì đó?"
"Tam Thương!" Phá Toái bổ sung thêm một câu: "Coi bộ trọng trách đoạt kiếm phải rơi vào tay Gia Tử rồi." Dù sao hiện giờ bọn họ vẫn còn là bang kết minh, cướp bóc quá trắng trợn sẽ không dễ ăn nói cho lắm, càng huống chi Tinh Tinh lại là đường chủ. Còn phần Đường Hoa, trên cơ bản không có gì cố kỵ cả. Lại nói lúc đường Hoa còn ở bang Song Sư, cũng chẳng thấy hắn có cố kỵ gì.
Đầu lĩnh bọn lính tuần tra vẫn nhận ra được mấy người này, cũng không hung hăng hô hào bao sân, mà là bay lên thương lượng: "Xin chào các vị huynh đệ Song Sư."
"Chào!" Phá Toái đáp lời một tiếng, đánh mắt với Đường Hoa. Trang bị lần này mà năm người mang đều là trang bị phòng lửa, bắt họ đổi trận thì lại phải dạo thị trường một lần nữa để moi một bộ khác. Túi Càn Khôn chỉ có bấy nhiêu đó không gian, đầu tiên ngươi phải chắn chắn có một bộ cao sinh mệnh cao phòng ngự, như Đường Hoa thì còn có thể trang bị thêm một bộ cao lửa cao sét, Phá Toái là cao công cao bạo kích. Bởi vậy trừ khi bọn họ chấp nhận làm đám cháu chắt, nếu không ngày hôm nay sẽ phải chạy không một chuyến rồi. Đừng nói là Đường Hoa không chấp nhận, cho dù là Phá Toái cũng sẽ không cam tâm làm cháu chắt người ta, bên người còn có nữ nhân của mình đang nhìn mà.
"Cái kia..." Đường Hoa ngẫm một chốc, sau đó hỏi: "Người bên trong có chết sạch hết chưa?"
Hỏi kiểu gì vậy chớ? Có điều tên thủ lĩnh vẫn rất khách khí, nói: "Lực phòng ngự của bang chủ bọn ta thì các vị biết đấy, chỉ cần có thời gian, thành công không phải là vấn đề." Trong giọng nói mơ hồ có mùi đe dọa.
"Vậy các ngươi đây định qua Hỏa trận, hay là bắt chủ kiếm?"
"Đương nhiên là bắt chủ kiếm rồi, các vị là..?"
"Cũng vậy, cũng là bắt chủ kiếm." Đường Hoa cười ha ha một tiếng, hoa sen rơi xuống đất nổ tung, sau đó là lôi hỏa oanh tạc tới. Bởi vì hắn nói trở mặt là trở mặt ngay, cho nên hơn chục tên người chơi chỉ có hai tên xông được ra ngoài, có điều còn chưa kịp có phản kháng gì thì Đường Hoa đã bắt kịp, mỗi người bị bồi thêm một tia sét là xuống địa ngục mất ráo. Đường Hoa giết sạch xong thì quay người chìa tay làm hình chữ V, nói: "Phá Toái, có phải cũng muốn rời bang rồi hay không?"
"Ông đây sống là chiến thần Song Sư, chết là tử thần Song Sư." Phá Toái trả lời xong thì phất tay một cái: "Đi!"
Tinh Tinh vội hỏi: "Như vậy có tệ lắm hay không?" Nàng là kẻ làm quan, chuyện cần cân nhắc có nhiều lắm. nguồn TruyenFull.vn
Đường Hoa lục lục túi Cần Khôn, lấy một chiếc khăn trùm đầu tự chế ra bay tới đưa cho Tinh Tinh: "Mang vào sẽ không phải sợ người ta nhận ra ngươi nữa."
Tinh Tinh nhận lấy khăn, mang vào...
Đường Hoa nén cười: "Đây chính là vừa muốn lập đền thờ lại vừa muốn..."
"Ngươi đi chết đi!" Tinh Tinh nổi giận bừng bừng, giựt phắt khăn trùm ném xuống đất, nói: "Ai sợ ai chứ, đi!" Phá Toái len lén giơ ngón cái với Đường Hoa, chiêu này của Đường Hoa đã hoàn toàn đánh tan tâm tình do dự, trước sợ sói sau sợ hổ của Tinh Tinh rồi.
* * * * * *
Vừa bước chân vào Hỏa trận, tưởng như bước vào hiện trường phim bom tấn của Hollywood vậy, đỉnh đầu có bầy kiếm bay như chim, chia làm mười đội có tổ chức bay qua lại trên không, chốc chốc lướt là là mặt đất, chốc chốc lại xông thẳng lên trời, chốc chốc lại bày ra đủ loại đồ án. Thoáng nhìn qua một vòng, thấy bầy phi kiếm như là những người cá trong biển vậy, tùy tiện rong ruổi trong trời đất.
"Cẩn thận!" Tinh Tinh cầm la bàn, mặt tái mét nói: "Chủ kiếm chỉ cách chúng ta chừng trăm mét, bảy mươi mét, bốn mươi mét, ở đâu? Ta không thể nào thấy nó ở đâu cả." Đập vào tầm mắt, trừ bầy phi kiếm đang bay lượn, cũng chỉ còn các loại cây cối mọc trên đất cộng với đám động vật hừng hực lửa trên bầu trời, tầm bốn mươi thước nào có phi kiếm gì đâu?
"Mọi người tìm xem!" Đội trưởng Phá Toái chỉ đạo.
"Ba mươi mét, hai mươi mét..."
Đường Hoa: "Xuất trận! Lui." Nói xong đã xoay người, xẹt ra ngoài trận.
* * * * * *
Phá Toái đi ra xong, nhìn lại số nhân viên, cực kỳ kinh hãi hỏi: "Nhược Hãn đâu?"
Đường Hoa nhún vai: "Mười phần có tám, chính là bị trảm rồi."
"Không có!" Phá Toái nhìn lại mục hảo hữu, không thấy có màu xám: "Nàng vẫn còn trong trận. Ta phải đi tìm nàng." Nói xong bèn vào trận trở lại. Bọn Đường Hoa bất đắc dĩ cũng đành phải vào theo.
Trong trận, Nhược Hãn có chút đờ đẫn nhìn đám phi kiếm đang bay lượn, có vẻ như nàng không bị công kích gì cả. Phá Toái thở phào một hơi, đồng thời cũng khinh bỉ la bàn của Tinh Tinh, ở đây nào có thanh chủ kiếm nào đâu.
Nhưng Tinh Tinh bị khinh bỉ vẫn không nản, vẫn tiếp tục báo cáo tin xấu: "Chủ kiếm đang cách chúng ta mười mét!"
"Có chủ kiếm cái máu!" Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Phá toái vẫn thả tiên kiếm ra hộ thân, hắn đi đến sau lưng Nhược Hãn, đặt tay phải lên bả vai nàng, hỏi: "Không bị hãi chứ?"
Tiếp đó, bọn người Đường Hoa liền trông thấy một màn rất quái dị: Nhược Hãn xoay người lại, sau đó bắt đầu từ phần đầu, toàn bộ cơ thể bắn xuyên qua trái tim của Phá Toái, rồi nhìn bọn họ cười một cách âm hiểm.
Bùa Giám Định: Trục Nhật kiếm, đã biến hóa, cấp 60. "Đậu má! Thần Quang bảo tháp!" Đường Hoa nện bảo tháp xuống một nhát, hô: "Nhược Hãn này là do chủ kiến biến thành."
Phá Toái đã đi địa ngục rồi. Mặc Tinh vốn một mực tin Đường Hoa bèn bay tới phía trên bảo tháp, gật đầu với Đường Hoa, nàng đã sẵn sàng dùng Kinh Thiên Động Địa quyền. Tinh Tinh cũng không phải là tay mơ, sau khi tỉnh ngộ thì ném một tờ bùa nguyền rủa ra, nơi lá bùa biến mất đột ngột xuất hiện sáu sợi xích sắt. Tinh Tinh giải thích: "Lục Giới Thúc Phược trận, chỉ cân là vật trong lục giới, đều có thể bị nó bắt lại."
"Ừ!" Đường Hoa gật đầu, trong lòng niệm một từ "Thu" thu hồi bảo tháp, trong tháp không còn thân ảnh của Nhược Hãn, thay vào đó là một thanh kiếm lửa màu máu. Những cụm lửa chảy vòng quanh thân kiếm như những đụn dung nham ngàn năm trên núi lửa. Thân kiếm thấp thoáng như mặt trời, phát ra nhiệt độ nóng rực.
Đối mặt với sản phẩm thuộc tính lửa, thủ đoạn công kích của Đường Hoa cực kỳ eo hẹp, chỉ có một ngón Thiên Lôi Không Phá là có thể đánh được. Hắn cuộn tay áo lên, còn chưa kịp phát ra Thiên Lôi, chủ kiếm đã thoát khỏi Thúc Phược trận, biến thành bộ dạng của Phá Toái. Phá Toái giả phất tay lên, một thanh kiếm lửa bắn ra, nhắm thẳng hướng Tinh Tinh.
Kinh Thiên Động Địa quyền được Mặc Tinh vẩy ra, trong thế giới ngập lửa này vậy mà lại xuất hiện cả một mảng sóng nước. Giữa những luồng sóng, Phá toái giả vì trở nên chậm chạp mà bị Thiên Lôi của Đường Hoa chuẩn xác đánh trúng, còn thanh kiếm lửa đang bắn tới Tinh Tinh thì bị Đường Hoa cậy thuộc tính lửa cao cường dùng thân chặn lại, tuy vẫn có lực công kích vật lý, nhưng may mà thanh kiếm này thực quá rác rưởi, sinh mệnh của Đường Hoa bị hạ xuống không nhiều.
Hồng Liên Địa Ngục chỉ tổ tăng máu cho chủ kiếm, Liệt Diễm Nhiên Lôi thì một lửa một sét, tương đương với một tăng một giảm, hai loại pháp thuật này không nên dùng. Tuy là như thế, nhưng Đường Hoa cũng không phải đã hết cách, giữa bầu không khí gần như nóng cháy, hắn cuộn Vạn Lý Hoàng Sa lên, dùng chiêu "Lấy gậy ông đập lưng ông", không những khiến chủ kiếm rời khỏi vùng lửa không thể ẩn hình và biến thân, mà bản thân mình thì lại có thể ở vào trạng thái "Ẩn" ở trong biển cát vàng.
Chủ kiếm phát ra một tiếng rồng ngâm, bầy phi kiếm vẫn luôn bay lượn chợt như nghe được tiếng kêu gọi, như mưa rơi bắn về phía ba người. Mặc Tinh vội vàng gọi hổ gỗ ra bảo vệ, còn mình thì cắm đầu chạy trốn. Tinh Tinh thông minh hơn, trực tiếp chạy ra khỏi trận, Mặc Tinh thấy thế cũng học theo, tìm được con đường sống.
Hai nữ chờ ngoài trận một hồi mới thấy Đường Hoa mặt mũi tóc tai tơi tả xuất trận, hắn có vẻ bất mãn nói: "Các ngươi chạy thực là nhanh đó."
Hai nữ vội khiêm tốn: "Đâu có đâu có."
"Ta không có khen các ngươi." Đường Hoa ỉu xìu ngồi trên mặt đất, vầy không được, Tinh Tinh không có Phá Toái bảo vệ, một khi người ta cố ý nhắm về phía nàng, toàn bộ mọi người khó thể đi thêm được nửa bước. Có điều cũng kỳ quái... Đường Hoa hỏi: "Vừa nãy có trông thấy Nhược Hãn không?"
"Không có!" Tinh Tinh lắc đầu, hỏi: "Bây giờ phải làm thế nào?"
"Chờ Phá Toái chứ còn làm sao được nữa." Vẫn là câu nói cũ kia, một mình đi thì không có vấn đề, chứ muốn mang theo người, phiền phức lắm.
* * * * * *
Một giờ đồng hồ đã qua đi, sau khi Đường Hoa giết xong một nhóm bang chúng Tam Thương, Phá Toái cũng tới nơi. Điều khiến Phá Toái muốn té bổ ngửa chính là Nhược Hãn đến giờ vẫn còn chưa có chết, vẫn còn đang ở trong Hỏa trận.
"Có khi nào làm áp trại phu nhân cho người ta không nhỉ?" Đường Hoa là người đầu tiên đưa ra phỏng đoán.
Phá Toái không khách khí chĩa ngón giữa lên, sau đó hất tóc, nói: "Muốn cướp nữ nhân với ta, có tư cách đó à?"
"Tự kỷ!" Tinh Tinh khinh bỉ một câu, sau đó theo Đường Hoa tiến vào trong trận một lần nữa.
* * * * * *
Vào trong trận, phi kiếm vẫn còn bay lượn như cũ, có điều Tinh Tinh tính toán một lát xong thì nói: "Chủ kiếm đang cách chúng ta cực kỳ xa, chỉ có thể tính ra tin tức mơ hồ như vậy đấy. Nhược Hãn thì đang ở hướng Tây Bắc, khoảng 20 km."
"Đi nào!" Phá Toái dẫn đầu, dưới sự chỉ dẫn của Tinh Tinh cùng bay tới hướng có Nhược Hãn, bầy phi kiếm vẫn cứ chơi đùa theo quỹ tích của mình, không tận lực đuổi theo bọn họ. Có điều suốt trên đường mọi người rất là buồn bực, dựa theo kết quả tính toán của Tinh Tinh, dường như Nhược Hãn vẫn chưa hề nhúc nhích qua, mà trong trận này thì điều quan trọng nhất là phải động, một khi đứng im, chủ kiếm sẽ tìm tới ngươi. Thanh chủ kiếm này không những có chỉ số thông minh cao, mà bụng dạ lại đê tiện, dù là Đường Hoa cũng lần đầu mới thấy dạng như nó. Người như Nược Hãn, muốn đẳng cấp không có đẳng cấp, muốn vô sỉ không có vô sỉ, làm sao có thể còn sống thế?
* * * * * *
Đáp án được công bố ngay...
Đường Hoa chậc chậc hai tiếng, lặp lại lời của người nào đó vừa nói: "Muốn cướp nữ nhân với ta, có tư cách đó sao?" Chỗ không xa bọn họ đang có một đám người, mà Nhược Hãn lại đang ở trong đó. Vị trí dẫn đầu của đám người này thình lình chính là lão bằng hữu của Đường Hoa - Phong Vân Nộ, đương nhiên không thể thiếu hai người quen khác - Công Chúa với cô gái xinh đẹp Táng Ái.
Tâm tình Phá Toái có phần u ám, phản bác: "Gia Tử, đừng nói bậy."
"Không nói bậy, lẽ nào không tính bọn họ sao? Lẽ nào không tính Phong Vân Nộ à? Nhìn lại, Phong Vân Nộ người ta có diện mạo, có kim tiền, có địa vị, cách nói năng bất phàm, lại hài hước..."
"Hừ! Ta không giết hắn mười lần thì không yên." Phá Toái âm trầm nói.
Tinh Tinh lặng lẽ kéo Đường Hoa hỏi: "Ngươi làm gì phải châm ngòi lung tung thế?"
"Không thấy hắn đang đứng cùng với một tỷ tỷ xinh đẹp à?"
"Thực hẹp hòi!"
"Ta hẹp hòi gì chớ? Một tên nam nhân chiếm lấy nhiều nữ nhân như vậy, đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà đệ nhất cao thủ ta đây chưa có lão bà. Hừ! Mỗi người thấy tất phải giết."
Mặc Tinh ở bệnh cạnh cười nói: "Đừng có nghe hắn nói bừa, hồi 20 cấp Phong Vân Nộ đã từng giết cả phái Thục Sơn bọn hắn, cho nên hắn vẫn mãi canh cánh trong lòng đó. Phá Toái, đừng có tin hắn."
"Ta nhớ ra rồi." Phá Toái giật mình: "Chính là lúc mà Tà Kiếm Tiên tới đánh Bồng Lai. Ha, ở địa bàn của ta mà giết bằng hữu của ta, ta còn chưa có tìm hắn tính sổ đấy."
"Huynh đệ!" Đường Hoa bắt tay với Phá Toái.
Phá Toái trịnh trọng gật đầu: "Với bất cứ nam nhân nào quá hấp dẫn nữ giới, chúng ta nhất định phải tìm cớ để gây phiền phức cho chúng, không có cớ cũng phải tạo ra cớ cho bằng được. Nguyện cho lũ đẹp trai trên đời chết sạch."
Đường Hoa: "Ngàn dặm thuyền quyên mỗi thằng ẵm một con."
Tinh Tinh toát mồ hôi một trận, thật là một sự ghen tị trần trụi, trần trụi tới mức thiên kinh địa nghĩa luôn. Đương nhiên hai người bọn họ có thực lực mới dám nói như thế.
* * * * * *
Phong Vân Nộ hiển nhiên đã biết chuyện Đường Hoa sát hại người của hắn, cho nên hết sức bất mãn. Nhưng bất mãn cũng không có nghĩa là hắn sẽ khiêu khích Đường Hoa. Sau khi tùy ý chào hỏi vài câu, hắn bắt đầu thân thiết nói chuyện với Tinh Tinh. Nào là bang hội thế nào rồi, nào là anh của ngươi có khỏe hay không, v.v...
Nhược Hãn cũng rất bất mãn với Phá Toái, hết sức lạnh lùng, nàng cực kỳ tức giận chuyện mấy người kia chạy trốn nhanh như thế, đã quăng lại một cô gái nhỏ như mình giữa hố lửa không thèm bận tâm. Nàng bị lạc đường giữa Hỏa trận, nếu không phải thời may gặp được Phong Vân Nộ, phỏng chừng đã sớm tới địa ngục rồi.
Đường Hoa cũng bất mãn với Nhược Hãn, trong cách nghĩ của hắn, đội viên thì phải biết nghe mệnh lệnh, kêu lui thì lui, còn bày đặt nổi bướng cứ nhất định tiến tới phía trước làm gì.
Tinh Tinh nói trong kênh đội ngũ: "Phong Vân Nộ nói, bọn họ đang ở đây chờ chủ kiếm, hắn nói kiếm này công mạnh phòng thấp, chỉ cần đánh cho nó hồi nguyên hình là có thể thu phục được ngay. Hiện hắn đang đứng ở ngoài để làm mồi hấp dẫn chủ kiếm tấn công. Hắn hy vọng chúng ta đừng phá hư kế hoạch của bọn hắn."
Đường Hoa trả lời: "Ngươi cứ nói là ta đồng ý."
Phá Toái trả lời: "Cũng bảo là ta đồng ý. Coi ta có cướp chết hắn hay không. Bà nội!" Nhược Hãn thế mà thà ở chung một tổ với Phong Vân Nộ cũng không thèm trở về đội này.
Đám Phong Vân Nộ có khoảng chừng hai chục người, cùng một sắc Nga Mi cả. Nhìn cấp độ, hẳn có mấy người rất khá. Bọn họ phân ra một bộ phận để phòng bị Đường Hoa, mấy người khác thì đang chờ chủ kiếm tới.
"Gia Tử!" Táng Ái vẫy tay chào: "Đã lâu không gặp ngươi rồi, hơn nữa cũng mãi không liên hệ được."
"Mỹ nữ liên hệ ta mần chi hỉ?" Đường Hoa cười híp mắt hỏi.
"... Ta đang khách sáo mà." Táng Ái ủ rũ trả lời.
"Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tâm luyến lạc hoa." Đường Hoa than thở một câu, khiến Táng Ái khẽ cười một tiếng. Chúng nhân Nga Mi thấy vậy, đã mất đi một ít cảnh giác với Đường Hoa. Phong Vân Nộ cũng thuận theo, nhờ Táng Ái nói chuyện phiếm một hồi với tên chết tiệt này. Hiện giờ trong đám "lai giả bất thiện" này, Đường Hoa chính là cây gai lớn nhất. Có điều theo thông tin mà Nhược Hãn cung cấp, thủ đoạn đối phó chủ kiếm của người này thật hữu hạn, có vẻ lực công kích cũng không cao, cho dù để mặc hắn cướp, phỏng chừng cũng khó mà rơi vào trong tay hắn được.
* * * * * *
"Cách ba trăm mét! Hướng Đông Nam." Tinh Tinh báo cáo.
Đường Hoa vừa đổi pháp bảo lại vừa tán gẫu với Táng Ái: "Có bạn trai chưa? Cô thấy ta thế nào? Người thì tốt, lại thiện lương..."
"Táng tận thiên lương thì có."
"Cô vu hãm nhân cách của ta, ta đau lòng lắm. Cô nhất định phải mời ta ăn cơm."
"Một nam một nữ mà ngươi có mặt mũi để đằng gái bỏ tiền à?"
"Đã quên bảo ta còn có hai ưu điểm lớn, một là keo kiệt, hai là da dày."
* * * * * *
"Cách mười mét!" Tinh Tinh rớt một giọt mồ hôi lạnh, mắt thường vẫn không thấy được sự tồn tại của chủ kiếm. Chẳng biết ai sẽ là vật hy sinh đầu tiên đây.
"Nơi đó!" Phong Vân Nộ hô lên một tiếng, một tên người chơi Nga Mi gật đầu, đưa phi kiếm lên giữa không trung, vẩy trăm luồng kiếm khí vào một chỗ cách đó chừng chục mét. Lực công kích của chiêu này tuy rất thấp, nhưng chỉ cần ép chủ kiếm tiến vào trạng thái chiến đấu, mục đích của chiến lược sẽ thành công.
"Cẩn thận!" Táng Ái hô lên một tiếng, chủ kiếm đột nhiên xuất hiện bên người Phong Vân Nộ, đồng thời dùng tốc độ không nhanh cho lắm xuyên qua thân thể của hắn. Phong Vân Nộ không kịp rớt nước mắt đau lòng, đưa tay trực tiếp bắt lấy thân kiếm, bàn tay còn lại dán một tấm bùa nguyền rủa lên nó.
Đường Hoa nghi hoặc hỏi Táng Ái: "Phong Vân Nộ đổi nghề từ lúc nào đó?"
"Không phải đâu, đó là do nhiệm vụ thưởng cho, là phù chú phá ẩn hình, đồng thời còn kèm theo giảm tốc."
"À!" Đường Hoa bừng tỉnh. Lại thấy khoảng chục tên Nga Mi đã bay vây cả Phong Vân Nộ lẫn chủ kiếm, phi kiếm pháp thuật cùng nhau trút vào chủ kiếm. Dưới từng đợt từng đợt thương tổn, chủ kiếm liên tục rên rỉ, nó có lòng muốn đột phá, nhưng vòng vây lại di chuyển theo nó ngay, bởi vì tốc độ đã bị giảm nên nó căn bản không có khả năng phá vây được.
Lại là một tiếng rồng ngâm, lại là mánh khóe cũ, bấy phi kiếm đang ngao du cùng bắn đến phía bọn Nga Mi. Mười tên Nga Mi từ đầu tới giờ chưa động thủ đều nhất tề tiến lên ngăn chặn. Theo trình độ phối hợp, cộng với mức quen thuộc với chủ kiếm mà suy, chắc hẳn bọn họ đã bị diệt đoàn ở chỗ quỷ này không dưới một lần hai lần rồi.
Phong Vân Nộ thấy chủ kiếm đã sắp bị thu phục bèn dặn dò trong kênh bang hội: "Nhớ phải cùng nhau tấn công, Đông Phương Gia Tử chỉ có Thiên Lôi là có lực công kích mạnh, chỉ cần không bị hắn tìm được khoảng thời gian trống mà tấn công thì chủ kiếm sẽ là của chúng ta." Chỉ một người đánh, đến khi sinh mệnh của chủ kiếm không còn nhiều, Đường Hoa sẽ ra tay ăn hớt, mà hơn mười người kết thành một đơn vị tấn công, cơ hội mà Đường Hoa có thể mò được sẽ nhỏ hơn nhiều lắm.
"Cô đoán xem ta đang nghĩ cái gì nào?" Đường Hoa cười híp mắt hỏi.
"Ngươi... Một khi cười như thế, tức là sắp làm chuyện xấu rồi." Táng Ái trả lời một cách rất chắc chắn.
"Trả lời đúng rồi, được cộng mười điểm!" Vừa dứt lời, một tia sét nện lên trên thân của Đường Hoa, thân thể của Đường Hoa chảy tràn những tia chớp, theo gió mà lớn lên, trong chớp mắt đã đạt đến ba trượng độ cao.
"Địa Liệt Thiên Băng!" Dùng Phong Thần lệnh biến thân thành Trấn Ngục Minh Vương thì có thể sử dụng cấm pháp Địa Liệt Thiên Băng, tầng thứ của cấm pháp tương đương với cấp độ của nhân vật. Trong lúc biến thân không thể sử dụng vật phẩm và kỹ năng vốn có của nhân vật, sinh mệnh và pháp lực được tăng lên gấp đôi. Cấm pháp tầng 53, tuy không thể sử dụng Lượng Thiên Xích, nhưng chỉ mạnh chứ không hề yếu hơn cấm pháp Hồng Liên Địa Ngục tầng 20 có sử dụng Lương Thiên Xích.
Trong tiếng quỷ khóc thần gào, đất đai bị xé nát, trong phạm vi mười dặm có vô số những tảng đá to như những quả núi nhỏ cùng bay về phía bàn tay đang giơ lên cao của Đường Hoa, mà tầng mây trên đỉnh đầu của Đường Hoa lại bị vỡ thành vô số những khối nhỏ, cùng rớt xuống như mưa vậy. Cát bay đá chạy, không thể phân rõ vật nào với vật nào, trời cũng sụp, mà đất cũng nứt. Những tảng đất cát, núi đá mạnh mẽ không gì bì nổi, công với những vụn mây chết người cùng bắn về phía chủ kiếm. Có ba tên người chơi phái Nga Mi định chống cự, ngay lập tức đã bị một ngọn núi nhỏ nện thành ánh trắng...
Phá Toái than một tiếng, trong lòng đã chịu phục cái danh "đệ nhất cao thủ" của Đường Hoa. Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng đơn đấu với Đường Hoa hắn sẽ không có cơ hội thắng. Theo kết quả nghiên cứu lúc nhàm chán của hắn, muốn đối phó với Đường Hoa thì chỉ có thể dùng một thủ đoạn duy nhất, đó chính là tấn công trước, chứ không thể chờ Đường Hoa phát chiêu. Từ điểm này, có thể thấy Huy Hoàng lại chính là khắc tinh lớn nhất của Đường Hoa.
*** Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tâm luyến lạc hoa: Hoa rơi có ý theo nước chảy, nước chảy vô tình mặc hoa rơi.
*** Lai giả bất thiện: Trích từ câu "Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện" - "Người thiện thì không tới, người tới thì không thiện."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]