🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nguyên thần của nương nương làm nhà cái tiếp.

Lại là bài địa hoà, bỏ đi: "Nhất bính!"

Nương nương giận dữ: "Ngươi con mợ nó là địa hoà rồi, còn đánh nhất bính cái trym gì?" Chỉ cần đối phương hoà một lần, nàng xuống cái, là một vòng sẽ kết thúc.

Tôn Minh: "Nhất bính!" Sau đó quát lên bên trong đội ngũ: "Đồ chết bầm, đã xong chưa? Bố mi đây hiện giờ là đại tứ hỉ, tự nhất sắc! Tay bố mi ngứa lắm rồi đấy!"

"Đúng vậy! Bố mi đây giờ đã có quốc sĩ vô song rồi, con mụ nó chứ tám cái nhất bính rồi đấy."

"Chưa xong!" Đường Hoa hồi đáp một câu: "Nhất bính!"

"Cũng một cái Nhất bính!" Sát Phá Lang nghiến răng: "Anh đại, chú tâm một chút đi, đã bốn cái nửa tiếng đồng hồ rồi đó."

Lưu cục!

"Lượng Thiên Xích! Không có khởi động." Đường Hoa ném bài: "Nhất bính!"

"Đệt, lại phải chờ!" Tôn Minh: "Đánh cái nào cho hay giờ? Nhất bính!"

Chậc chậc, nguyên cả bàn Nhất bính!

* * * * * *

Nương nương cười bảo: "Các ngươi đừng hoà nữa, thời gian chỉ còn có ba cái nửa tiếng nữa thôi!" Cuối cùng đã không còn tạp âm quấy nhiễu nữa rồi, điều này làm cho nàng thật là thư thái.

"Lượng Thiên Xích!" Trên thân Đường Hoa bừng lên ánh đỏ, Tôn Minh và Sát Phá Lang "xoẹt" cái biến mất.

Oanh tạc! Nhân kiếm hợp nhất, phật quang!

"Ha ha!" Nguyên thần cười châm chọc: "Sớm đã biết các ngươi sẽ đánh lén, nhưng ta thật không hiểu, đã biết rõ ràng rằng đánh một lần cũng không chết được ta, vì sao còn muốn đánh lén?"

Đường Hoa gặm thuốc, ngồi xuống, khẩn cấp phục hồi pháp lực!

Sát Phá Lang bắt đầu tụ lực!

Nương nương thấy vậy, phất tay cười một tiếng: "Đi đây!"

"Xả thân cho mỹ nữ ăn!" Tôn Minh lấy ra Xá Lợi chớp qua một cái, một luồng phật quang bao phủ lên nguyên thần của Ngọc Tiêu nương nương.

Không có quy tắc nào có thể kháng lại Xá Lợi được, nhưng lại có quy tắc quy định không được ra tay công kích người chơi, thế là nguyên thần trong nhất thời lâm vào trạng thái đứng khựng: trốn: không hợp với quy định của Xá Lợi, đánh: không hợp với quy định của hệ thống.

"6, 5, 4, 3, 2..." Tôn Minh đếm giây.

"Được rồi!" Hoả lôi đùng đùng đùng đùng trút xuống, được Lượng Thiên Xích thúc đẩy, tiên thuật tất nhiên rất uy mãnh, cho dù là giao long mà gánh một đợt thì cũng ở gần mức mệt lử chứ nói chi đối phương chỉ là nguyên thần.

"Nhân kiếm hợp nhất!" Một luồng ánh sáng đen lúc đợt oanh tạc vừa kết thúc thì xẹt qua nguyên thần của nương nương: "Moá! Vậy mà còn chưa chết!" Cảnh giới phải tới đủ, pháp lực phải đầy, nộ khí của kiếm anh cũng phải đầy mới có thể có cơ hội sử dụng nhân kiếm hợp nhất một lần, mà Sát Phá Lang nhờ vào tiên kiếm lại có thêm một lần cơ hội nữa, nhưng nếu muốn hợp nhất tiếp thì cũng phải cả tiếng đồng hồ sau, không là không có khả năng.

Chỉ thấy nguyên thần của nương nương đã ủ rủ cực kỳ, nhưng vẫn gắng chậm rãi bay về trong cung, vừa bay vừa nói: "Các ngươi... đã hết... thời... gian rồi!"

"Thiên Lôi Không Phá!" Tia chớp kèm theo thanh âm rung trời chuẩn xác đánh lên trên nguyên thần. Không cần chờ đợi, nguyên thần hoá thành ánh trắng: "May mà ta có trữ lại chút pháp lực." Uy lực của Thiên Lôi vốn là cao hơn Liệt Diễm Nhiên Lôi, nhưng lại chỉ gây ra thương tổn đơn thể nên vì thế pháp lực hao phí rất ít.

"Không ngờ ngươi vẫn còn trữ lại một đòn." Sát Phá Lang quệt mồ hôi, vốn tưởng rằng sắp thành lại hỏng đó chứ.

"Đương nhiên!" Đường Hoa ném viên dược vào trong miệng, sau đó ngồi xuống: "Chỉ số thông minh của ta đây đâu phải là người như ngươi có khả năng hiểu được."

"Xì!" Sát Phá Lang khinh bỉ một tiếng, nghi hoặc hỏi: "Chết rồi mà, sao còn lãng phí thuốc?"

"Biết làm sao được a!" Đường Hoa than khổ một tiếng: "Hồi nữa còn phải chơi du kích chiến với ngươi mà!"

"Vì sao?" Sát Phá Lang càng thêm nghi hoặc.

"... Một nửa, đủ rồi!" Đường Hoa bay ra xa xa một chút rồi mới hô: "Hồi nãy lúc ta đánh sét ra, đã bất cẩn đá ngươi ra khỏi đội ngũ rồi."

"A?... A! Thằng chết toi!" Sát Phá Lang nổi sùng lên. Theo ba loại nguyên tắc, đòn đầu tiên là của Đường Hoa, tổng thương tổn lớn nhất cũng là của Đường Hoa, mà một kích cuối cùng cũng là của hắn, nếu như đội ngũ không giải tán, đương nhiên là vật phẩm sẽ phân phối theo dạng tùy cơ, nhưng đội ngũ đã giải tán rồi, hệ thống sẽ quăng toàn bộ mọi thứ qua cho một mình Đường Hoa.

"Lôi Bích!" Đường Hoa nhìn thoáng qua túi Càn Khôn, nước mắt xém nữa chảy ra. Phi Lãng, tiên kiếm tam phẩm lục giai, đẳng cấp yêu cầu 50, là tiên kiếm hộ thân mà tiên nữ bị giáng xuống phàm mang theo. Tuy là giải thích cũng không tường tận lắm, nhưng mà đúng thật là hàng dán mác tiên kiếm tam phẩm rồi. Tuy hiện giờ vẫn chưa trang bị được, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Để cho an toàn, Đường Hoa đã đưa linh khí vào nhằm buộc định với mình.

Vẫn còn, pháp bảo "ngọc tiêu?", và tài liệu: một cái dây lưng của tiên nữ, một cây xương hồn cốt của tiên nữ.

* * * * * *

Nguyên thần chết, bảy trận biến mất, Nhất Kiếm Cầu Bại túm chặt tay Thư Sinh, một lời cũng nói không ra. Chẳng hiểu sao mà nhiệm vụ lại được hoàn thành rồi!

"Nhiệm vụ đã hoàn thành!" Thư Sinh kêu lớn một tiếng trong kênh, sau đó là tiếng hoan hô vang trời dậy đất, tuy mọi người cũng chẳng hiểu là sao lại hoàn thành được.

* * * * * * nguồn TruyenFull.vn

"Gia Tử... Sát Phá Lang, bọn họ?"

Thư Sinh vội kéo Nhất Kiếm Cầu Bại lại: "An trí đài Kiếm Tiên trước đã, đừng có bất cẩn bị họ trảm nhầm lần nữa đấy, cao thủ đánh nhau thì bọn ta đừng xen vô nhiều. An trí xong đi đã rồi lại khuyên can sau."

* * * * * *

Đài phát thanh của hệ thống: Bang hội Nhất Kiếm đã chiếm đỉnh Thái Sơn, Thái Sơn chính thức trở thành nơi trú quân của bang hội Nhất Kiếm, chúng ta cùng nhau chúc mừng cho họ nào.

* * * * * *

"Hai vị bớt giận!" Nét cười của Nhất Kiếm Cầu Bại thật bao dung, mình thoáng cái từ địa ngục chui được lên thiên đường, hai vị này chính là đại công thần. Tuy chẳng biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà công đầu chắc chắn là thuộc về bọn họ, đương nhiên là còn có Tôn Minh nữa, nhưng mà Tôn Minh đã coi như là người bên mình rồi...

"Kêu hắn đưa mấy thứ kia lại đây, thì ta sẽ không giết hắn!" Sát Phá Lang nghiến răng, từ khi mà Đường Hoa có được tiên thuật, hắn đã phát hiện mình càng khó đuổi bắt được Đường Hoa hơn, lúc nào cũng phải bảo trì tư thế nhân kiếm hợp nhất, để mà thuận tiện phá ra vòng vây của tiên thuật. Còn bên Đường Hoa thì vẫn luôn bảo trì một nửa lượng pháp lực, ngươi á mà dám hợp nhất, thì ta tạc chết ngươi ngay, hắn cũng không biết được là trong một quãng thời gian thì Sát Phá Lang chỉ có thể sử dụng kỹ năng hợp nhất được hai lần thôi.

Thân là cao thủ cướp BOSS số một, vậy mà liên tục hai lần bị cùng một người cướp ngược lại, cảm giác này giống như là có một sự bực dọc cứ bám trong tâm trí vậy. Càng huống chi trong đó có một lần là bị hãm hại... Mình thật là ngu a! Rõ ràng biết rằng hắn cũng giống mình chả phải là trò ngoan, vì sao lại đi tổ đội với hắn vậy?

"Ây da! Vầy làm sao mới phải đây." Nhất Kiếm vỗ đầu, hiển nhiên là lần này Sát Phá Lang đã nổi nóng lên thật rồi, cho dù có phải chết đói cũng nhất định phải đập tan Đường Hoa ra, chẳng kể là Thi Thi hay là Thư Sinh, ai can cũng đều là vô dụng, tâm của Sát Phá Lang hôm nay là sắt.

* * * * * *

Đột nhiên Đường Hoa vẫy tay một cái, hoả lôi bắt đầu oanh tạc. Sát Phá Lang mừng rỡ, nộ khí kiếm anh cũng vừa đầy, vì thế nhân kiếm hợp nhất xuyên qua màn hoả lôi, bắn thẳng tới Đường Hoa, tuy là đã bị hoả lôi tan mất đi một phần lực công kích, nhưng để giết Đường Hoa thì vẫn còn thoải mái lắm.

"Kim cang bất hoại!" Tôn Minh đột nhiên chui ra từ phía sau một cây đại thụ, cười hì hì đỡ đòn, sau đó là một tia chớp nện lên trên đầu Sát Phá Lang.

"Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!" Đây là lời nói lúc lâm chung của Sát Phá Lang.

"Làm ơn đi, ta có bạn bè, ngươi thì không có." Đường Hoa cười cười ném ngọc tiêu cho Tôn Minh: "Phần hoa hồng của ngươi đây."

"Ta dòm phần ngươi trước đã."

Đường Hoa không hề có chút khách khí nào triển lãm ra, lại không ngờ Tôn Minh lại "Xì" một tiếng, vì đạo kiếm thì hắn không thể trang bị, nên chẳng có thấy chút thích thú nào. Đến lượt Đường Hoa hỏi xem ngọc tiêu là loại pháp bảo ra sao, Tôn Minh thở vắn than dài xuất ra triển lãm, cũng chẳng phải là hàng ngon gì lắm, nhưng mà cũng không phải là hàng bèo, có một tác dụng duy nhất đó là có thể đảo ngược thuộc tính ngũ hành của mình, chẳng hạn như hiện giờ ngươi nước 20, sau khi đảo ngược thì lửa biến thành 20, nước thì lại có chỉ số bằng với đất lúc đầu vậy. Mỗi lần sử dụng tiêu hao 10 vạn linh lực, với lại không thể thăng cấp. Nhưng mà khiến cho Tôn Minh vui lòng chính là tài liệu trong tay Đường Hoa chính là tài liệu nhiệm vụ của môn phái mình. Thế là tay vung một cái, tịch thu ráo nạo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.