Sau khi ăn tối xong, Khúc Sênh bị Chung Lộ kéo đi xem ảnh chụp cô đi hải đảo chơi, vừa quay đầu đã không thấy Kinh Tùng Triệt đâu cả.
Tiếng đàn piano im lặng từ lâu bỗng phát ra từ sảnh bên, ban đầu chỉ là những âm đơn giản, không ai chú ý đến. Dần dần những tổ âm thanh được ghép lại với nhau, Khúc Sênh càng nghe càng thấy quen tai. Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc không kém của Chung Lộ, cậu lập tức đứng dậy.
Khúc Sênh không nhớ rõ trước đây cậu đã từng nghe Kinh Tùng Triệt đàn hay chưa, nếu có chắc cũng đã là chuyện mười năm trước.
Dù là nhạc cụ hay thể thao ngoài trời, Kinh Tùng Triệt luôn có mấy thứ có thể mang khoe nhưng không dễ gì để anh lộ ra trước mặt người khác.
Khúc Sênh đi vào sảnh phụ, bước chân không khỏi chậm lại. Tuy Kinh Tùng Triệt biểu diễn không tốt hơn nghệ sĩ piano mà trong nhà thuê về nhưng cũng là trình độ người thường khó có được, ngoại trừ ban đầu hơi trúc trắc ra thì nhanh chóng trở nên mượt mà.
"Bài hát của ban nhạc không hợp dùng piano." Khúc Sênh đứng ở một bên nghe một lúc mới mở miệng nói.
Kinh Tùng Triệt đàn bài hát này rất hay, là một trong số ít những bài hát trữ tình của bọn cậu, cũng là bài hát duy nhất có sự góp giọng của Khúc Sênh.
Kinh Tùng Triệt không chỉ nghe qua mà còn phiên ra thành bản nhạc.
Mười ngón tay thon dài của người đàn ông đặt trên phím đàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-huong-thay-doi/2621976/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.