Đã lâu rồi Khúc Sênh chưa thức đến tận sáng, hơn nữa thức làm việc này cũng là lần đầu tiên.
Càng về sau Kinh Tùng Triệt càng có tinh thần, toàn thân dường như có sức lực vô tận. Khúc Sênh cầu xin chẳng những không có tác dụng mà còn như đổ thêm dầu vào lửa. Cậu dùng đến không ít lời hay ý đẹp, gọi bao nhiều cuối cùng cũng chết lặng, nghẹn ngào mơ hồ gọi "Anh ơi", duỗi tay ra muốn ôm lại bị đút ăn càng nhiều. Bữa ăn khuya thịnh soạn không ngừng dừng lại, là người bình thường đều cảm thấy quá sức nhưng Kinh Tùng Triệt thân làm người đút ăn lại hoàn toàn không ý thức được điều đó.
Đến phần sau khi Khúc Sênh thật sự buồn ngủ không chịu được nữa, mơ mơ màng màng lại bị đâm tỉnh, toàn thân như sắp đến bờ vực nổ tung. Xét về đấu võ cậu không đánh lại Kinh Tùng Triệt, xét về đấu trí lại càng không phải đối thủ, chỉ có sự mềm dẻo là so sánh được... Còn bị Kinh Tùng Triệt lợi dụng, bày ra một ít tư thế không dám nhìn thẳng.
Khúc Sênh khóc không ra nước mắt, không rõ rốt cuộc bộ dáng thật sự của Kinh Tùng Triệt rốt cuộc là gì, hoặc là cả hai, chẳng qua chỉ chia thành dịu dàng và tâm trạng không tốt, không biết còn có phiên bản khác không...
Thật vất vả mới kết thúc, ngoài trời đã hơi hửng sáng, Kinh Tùng Triệt tắm rửa sạch sẽ cho cả hai người, sau đó nói với Khúc Sênh hôm nay không cần đi làm.
Khúc Sênh nói lầm bầm: "Lạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-huong-thay-doi/2621968/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.