Khúc Sênh vẫn trả lời như cũ: "Chỉ cần anh không đánh em như bao cát, em sẽ không..."
Cậu còn chưa có nói xong đã bị che miệng lại, môi lưỡi dây dưa, trong cổ họng phát ra tiếng thút thít nho nhỏ.
Khi Kinh Tùng Triệt vuốt ve mặt cậu, cơ thể cậu cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.
"Sênh Sênh, đừng nói dối anh."
Ánh mắt của Kinh Tùng Triệt như muốn nhìn thấu cậu.
Đôi mắt Khúc Sênh khép hờ, cả người run rẩy kịch liệt, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực Kinh Tùng Triệt, đầu gối đau nhức bủn rủn.
Kinh Tùng Triệt trượt tay ra sau lưng cậu, nhào nặn vuốt ve, Khúc Sênh dạng chân ngồi trong lòng anh, cuối cùng vẫn không thể chịu được dựa vào trên người người đàn ông.
Cậu có sợ Kinh Tùng Triệt không?
Đáp án lúc ấy là sợ.
Từ mười hai tuổi đến hai mươi hai tuổi, mười năm này cậu chưa bao giờ thực sự hiểu rõ Kinh Tùng Triệt. Cho dù là sau khi hai người ở chung với nhau cũng là Kinh Tùng Triệt đơn phương trông giữ cậu, đề nghị trao đổi lịch trình là anh, tùy tiện nói mấy câu là khiến cậu xoay vòng vòng cũng là anh.
Tất cả đều là Kinh Tùng Triệt muốn cậu biết thì cậu mới được biết, bao gồm cả căn phòng bị khóa kia.
Ban đầu Kinh Tùng Triệt phải khóa là vì tránh để Khúc Sênh tò mò rồi đoán mò không cần thiết, thậm chí anh còn không thèm tìm cớ, chỉ dùng ba chữ "phòng chứa đồ" qua loa để nói với cậu.
Không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-huong-thay-doi/2621965/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.