Không biết có phải là ảo giác của Khúc Sênh hay không.
Kinh Tùng Triệt trở nên nói nhiều hơn hẳn.
Từ lúc hai người xuất phát về nhà đến tận tối khi chuẩn bị ra ngoài, trong khoảng thời gian này Kinh Tùng Triệt vẫn luôn trò chuyện với cậu.
Dù Khúc Sênh liên tục cam đoan sẽ không đi nữa, nhưng cậu cứ đi tới đâu là anh theo tới đó.
Khúc Sênh cảm thấy hơi mới lạ. Buổi trưa cậu thực sự buồn ngủ, hai người nằm ôm nhau ngủ, vừa tỉnh dậy mở mắt ra đã thấy Kinh Tùng Triệt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Thấy Khúc Sênh tỉnh, Kinh Tùng Triệt nắm lấy cằm cậu, tách miệng cậu ra rồi đưa đầu lưỡi vào, khiến âm thanh nức nở của cậu cũng phải nuốt vào trong.
Nắng chiều rơi xuống bên giường, hai người nằm nghiêng, Khúc Sênh dùng ánh mắt miêu tả đuôi lông mày, sống mũi cùng với đôi môi còn ướt vì nụ hôn vừa rồi của Kinh Tùng Triệt. Cậu nhìn hết một lượt rồi lại nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt ấy thấy được hình ảnh phản chiếu của mình.
"Cuộc điện thoại kia, cứ gọi cho Lạc Hựu như vậy thì không sao chứ?"
Kinh Tùng Triệt hơi nhíu mày lại, nghiêng người tiến sát vào cậu: "Em nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chắc anh ấy cũng đã đoán ra được cái gì đó."
Khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, hơi thở cũng như hòa vào nhau, Khúc Sênh nhịn không được đẩy ra, hai tay giữ mặt Kinh Tùng Triệt. Cậu chưa từng nghĩ bản thân mình còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-huong-thay-doi/2621950/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.