Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Khúc Sênh đang ngủ ngon giấc bị Kinh Tùng Triệt lật người lại, làm mấy chuyện này nọ ở trong chăn.
Sau khi giày vò một hồi cả hai người đều toát mồ hôi, Khúc Sênh giãy dụa mở điện thoại ra, phát hiện đã hơn sáu giờ, vội vàng đuổi Kinh Tùng Triệt đi ra ngoài.
Kinh Tùng Triệt ôm cậu: "Sênh Sênh thoải mái xong là ném anh trai đi sao."
Khúc Sênh: "???"
"Làm như anh không thoái mái vậy á." Khúc Sênh nghiến răng nghiến lợi, giữa hai chân vẫn là một mảnh trắng mịn, mồ hôi vẫn đang tuôn ra, cảm giác bản thân như đang bị ngâm trong ly cà phê nóng.
Kinh Tùng Triệt vẫn cứ bình tĩnh, nhặt quần áo rơi dưới đất lên, Khúc Sênh nhỏ giọng nhắc nhở: "Chờ em rời giường rồi tự mình dọn, anh mau quay về phòng mình đi."
Kinh Tùng Triệt phân tích lý trí: "Anh không nghĩ em sẽ dọn đâu, cùng lắm là nhặt lên chất thành một đống thôi."
Khúc Sênh bị chọc thủng tâm tư, dứt khoát dang hai tay hai chân hình chữ đại nằm dài trên giường. Vận động xong khiến cậu mệt chết mất, không hề có tinh thần phấn chấn như Kinh Tùng Triệt.
"Dù sao dì cũng sẽ đến quét dọn, anh cứ để đó rồi về trước đi, nhỡ đâu chậm thêm một chút mọi người đều dậy hết thì sao?"
Kinh Tùng Triệt nhặt chiếc áo cuối cùng ở dưới đất lên: "Cho dù anh có bị nhìn thấy đi ra từ phòng em thì cũng không ai dám nói bậy đâu, anh cam đoan."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-huong-thay-doi/2621941/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.