*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Sắc mặt của Tần Tu trầm xuống.
Tô Ánh Hàm quay người sang chỗ khác, bĩu môi.
Không khí đột ngột im lặng, phải đến hơn một phút sau, Tần Tu mới mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Anh nói: "Hàm Hàm."
Tô Ánh Hàm không để ý tới anh, Tần Tu liền trực tiếp bế cô lên, ôm cô đến ghế sô pha trong phòng ngủ, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Tô Ánh Hàm vẫn không nói lời nào.
Tần Tu hỏi cô: "Em thật lòng muốn gả cho tôi sao?"
Tô Ánh Hàm cắn môi, khóe mắt cô ướt đẫm.
Điều này không phải rất vô nghĩa sao? Cô tất nhiên là không thật lòng rồi. Cô cũng đâu có mắc hội chứng Stockholm[1], làm sao lại có thể thích người đã nhốt mình tại hòn đảo hoang vắng này chứ?
[1] Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Trước đó đồng ý lời cầu hôn của Tần Tu cũng chỉ là kế sách tạm thời, chờ đến bình an về đến nhà rồi, cô cần gì phải để ý đến anh nữa.
Tần Tu vẫn tiếp tục sấy tóc cho Tô Ánh Hàm, đợi tóc cô khô rồi, anh mới xoay người cô lại, nửa ngồi xổm trước người cô.
Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-huong-me-luyen/1418121/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.