Convert: Vesperine 
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangY 
Sau khi xảy ra một trận náo loạn lớn như vậy, hiển nhiên là sắc mặt của mọi người đều không được tốt cho lắm. 
Ngay cả Đoạn Duyệt - người luôn nuông chiều dung túng cho Tô Ánh Hàm - cũng không nhịn được véo mặt cô, nói: "Con đó nha..." 
Tô Ánh Hàm nước mắt lưng tròng, dùng thanh âm mang theo giọng mũi kêu bà: "Mẹ..." 
Đoạn Duyệt nghe vậy thì mềm nhũn cả người, vội vàng ôm Tô Ánh Hàm vào ngực dỗ dành. 
"Không sao, không phải mẹ đang ở đây với con sao? Đừng khóc mà, không sao cả." 
Tuy rằng ngoài miệng Đoạn Duyệt nói không có việc gì, nhưng sau đó vẫn lạnh mặt giáo huấn Tần Nhiên một trận, Tần Nhiên đã cõng lấy nồi, lúc này chỉ có thể tiếp tục diễn, cười khổ đảm bảo rằng lần sau mình nhất định sẽ mang bao, sẽ không để mẹ vợ tương lai phải lo lắng nữa. 
"Mang bao cái gì mà mang bao, tôi là muốn anh phải an phận, trước khi kết hôn tuyệt đối không được đụng vào Hàm Hàm nhà chúng tôi thêm một lần nào nữa!" 
"Mẹ... Bọn con là người yêu mà, làm việc này không phải rất bình thường sao?" Tô Ánh Hàm kéo tay Tần Nhiên, giả vờ ngọt ngào ân ái, "Mẹ đừng mắng anh Tần Nhiên nữa, sau này bọn con nhất định sẽ chú ý." 
Khóe mắt Tần Nhiên run rẩy, không còn cách nào khác ngoài tiếp tục phối hợp với Tô Ánh Hàm. 
Thật vất vả mới tiễn Đoạn Duyệt đi được, Tần Nhiên ngồi không yên, hắn đứng lên vỗ đầu Tô Ánh Hàm, hỏi cô: "Em diễn kịch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-huong-me-luyen/1418106/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.