4.
Ta đã ch//ết.
Lừa ngươi đó, ta lại sống rồi.
Ngươi cho rằng ta đầu thai chuyển thế rồi sao?
Ngây thơ, thần tiên không phải phàm nhân, không có kiếp sau. Phàm nhân ch/ết đi lại trở về lục đạo luân hồi.
Thần tiên đã ch/ết thì chính là đã ch/ết, nguyên thần bị hủy diệt, tiêu tan giữa đất trời.
Trừ ta ra, có lẽ ta là bug mới lỗi của Thiên Đạo.
Tại hạ bất tài sống hơn 300 năm, vẫn luôn cho rằng bản thân là học sinh yếu kém phế tiên pháp toàn diện. Hôm nay mới phát hiện, hóa ra Thiên Đạo cho ta kỹ năng hồi sinh.
Long châu bình thường không chút đặc biệt, chỉ hơi phát sáng của ta vậy mà lại là bảo vật.
Trân quý ở chỗ có thể ngưng tụ nguyên thần đã vỡ nát của ta, ngóc đầu sống lại, vẫn còn ký ức bất diệt!
Nhưng, nó cũng có chút khuyết điểm.
Sống lại cũng sống lại quá mức, sống lại từ đầu luôn.
Ta, đường đường Đông Hải tam công chúa, lại biến thành một quả trứng rồng.
Ông trời thương xót, lần trước phá vỏ trứng tốn của ta ba mươi sáu năm, đầu thâm xanh luôn, vậy mà còn phải làm lại lần nữa?!!
Thôi vậy, tốt xấu gì còn có thể gặp được Tiểu Bát. Cũng không biết hắn thành Thiên Hậu hay chưa.
Nếu đã thăng chức, ta phải bắt hắn tăng thêm bổng lộc cho ta. Mỗi tháng tăng thêm ít nhất một xiên kẹo hồ lô!
Nhưng ta hiện tại, vẫn chỉ là một “nhóm tế bào” hình rồng tay chân còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-hoang-thien-phi/3404678/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.