Cảnh tượng này giống như rất quen a.
Yam nhớ tới nội dung vở kịch khi bắt đầu cũng là tình cảnh như vậy. Lúc ấy Vương hậu cũng là bởi vị Vương bị nhiễm chút phong hàn, tự mình mang thuốc đến cho y. Bất quá khi đó Hồng Lân thực thức thời lập tức cáo lui, Vương hậu cũng nhìn hắn không thuận mắt.
Không nghĩ tới một năm sau tình cảnh này tái hiện, quan hệ giữa ba người lúc đó đã xảy ra biến hóa thật lớn.
Vương hậu tựa hồ đối Hồng Lân đã ở trong ngọa thất (phòng ngủ) cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nàng nhưng lại không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, bưng thác bàn đi đến trước mặt Vương.
“Nô tì thỉnh an điện hạ”
“Ngồi xuống đi”
Vương hậu lúc này hoài dựng tám tháng bụng đã rất lớn, hành động không tiện, hơn nữa phía sau cũng không có thị nữ.
Nàng đứng thẳng bất động, Yam lúc này mặc kệ nói như thế nào, cũng chỉ có thể tiến lên từng bước, từ trong tay Vương hậu tiếp nhận thác bàn đặt lên ải trác, lại hướng Vương hậu thi lễ. Hai người trong lúc đó không hề nhìn nhau.
Vương hậu đỡ bụng chậm rãi ngồi xuống trước mặt Vương. Động tác thập phần vụng về, nhưng so với Vương vừa rồi lại linh hoạt hơn một ít.
Vương nhìn chằm chằm hỗ động (*) của hai người trong lúc đó, thấy thần sắc bọn họ đều không có lui tới, trong ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Vương hậu nói: “Nghe nói điện hạ ngã bệnh nhiều ngày, nô tì trong lòng lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-hoa-diem-dong-nhan-suong-hoa-da-ngam/3060110/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.