Mặc kệ có phải thật hay không, đối với lời nói ra vẫn phải chịu trách nhiệm, Lê Chanh sau khi cởi quần áo còn có chút hối hận, loại ý hối hận loại này thể hiện ở trên thân thể lùi lại, Trầm Du giữ chặt cổ chân của cậu, nhẹ hôn lên môi thiếu niên một cái, nếu sớm biết rằng đêm nay có thể được đền bù mong muốn, y nhất định phải trước tiên chuẩn bị thật lâu, thí dụ như nói gần đây thịnh hành bữa tối trong ánh nến, hoặc là cánh hoa hồng ngập phòng.
Cái loại tình cảnh cậu nhóc một bước dẫm lên đều tôn lên làn da, ngẫm lại liền say rồi.
Trên người y vốn không có bao nhiêu tế bào lãng mạn của người hiện đại, nhưng mà cái thứ đó, muốn học vẫn là có thể học được.
Về phần những người còn lại của nhà họ Lê, này đều không sao cả……. Bọn họ không phải đã sớm biết sao.
Lần này Trầm Du không dám động tác quá chậm, sợ Lê Chanh chân chính suy nghĩ cẩn thận đổi ý, y hôn sâu, khiến hơi thở biến loạn, sau đó giơ tay dò xét eo của thiếu niên, bóp nhẹ hai cái, tiếp theo luồn thẳng xuống.
Ngay tại lúc Lê Chanh còn đang hừ hừ không tình nguyện lắm, ở phía sau giơ một ngón tay khác khai phá một chút, nét mặt của thiếu niên lập tức ngây dại ra, lần trước dù sao không có làm tới cuối cùng, cho nên cái địa phương đó tới nay còn chưa có ai chạm vào, luôn có loại cảm giác khác thường.
“Tê……”. Thiếu niên tóc ngắn hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-gioi-mau-dich-nam-than/2374813/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.