Chương trước
Chương sau
Nếu như nói các phương thế lực trong giới giải trí nhất định phải phân bạn hay thù, như vậy hoàn toàn có thể phân chia phạm vi lớn, vị dụ như công ty điện ảnh và truyền hình Kim Điển và công ty điện ảnh và truyền hình Thụy Tinh, tuy rằng bề mặt không lộ rõ, nhưng thực tế từ hơn mười năm trước  sau khi công ty Thụy Tinh cướp mộ ca hậu (kiểu như diva  ế)quan hệ của hai bên liền hàng năm bị vây bên trong cạnh tranh, công ty Kim Điển đề phòng công ty Thụy Tình, thường thường dùng thủ đoạn có thù báo thù, mà công ty Thụy Tinh, cũng ngầm xuống tay đối nghệ sĩ của Kim Điển.

Không phải có câu nói như vầy sao, không chiếm được liền hủy diệt, một phen hành động này của công ty Thụy Tính khiến công ty Kim Điển hận tới nghiến răng, hai công ty giải trí xem như chống đối nhau, lúc này đối diện hiển nhiên là nghệ sĩ của Thụy Tinh.

“Đúng không, phải nói là, làm sao đúng lúc bị bệnh ngay tại lúc này chứ?”. Một nữ nghệ bên cạnh của công ty Thụy Tinh theo sát mà đâm một câu, kéo người đi qua trước mặt Tống Giai.

Cô ta đảo mắt nhìn Tống Giai, đuôi lông mày mang theo mấy tia ý vị thâm trường.

Tống Giai cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, nếu công ty Thụy Tinh thật sự mượn cơ hội này chèn ép Lê Chanh, chỉ sợ cuối cùng mất nhiều hơn được ngay cả bản nhân đều không thu về được, chỉ có thể là những người khởi xướng này.

Bởi vì ai cũng không đoán được Lê Chanh đi đâu, làm cái gì, so với suy nghĩ của bọn họ, cao thượng hơn nhiều.

Có lẽ ngay từ đầu lựa chọn trợ giúp Lê Chanh tiếp tục giấu diếm, vì chính là chung quy một ngày khiến người có ý hại người mua dây buộc mình, thuận tiện loại bỏ mấy kẻ thù giúp thiếu niên.

Tống Giai đột nhiên cảm thấy, chính mình mới thật sự là người xấu.

Lưu trình kế tiếp rất phiền phức, nhưng mà cũng chính là sự tình như vậy thôi, Tống Giai đều không phải là lần đầu tiên tham gia loại hội quỹ này, đi theo người chủ trì là được, cuối cùng thay Lê Chanh quyên góp năm mươi vạn, trực tiếp rời khỏi hội trường, ngoài ra còn có không ít ngôi sao quyên góp hai phần tiền, quyên góp áo bông vật tư cho thành phố Lang, tuy rằng không thể tự mình đi khu thiên tai, nhưng cũng hy vọng tận sức đóng góp một phần sức lực của mình……..

Trong lều vải dựng tạm thời mỗi ngày đều có trên một người bị thương được đưa vào, không biết bắt đầu từ khi nào, cả đoàn T1 của Khúc Quang Minh đều xoay quanh trung tâm của một thiếu niên, lúc này mọi người mới thật sâu cảm nhận được, bác sĩ không đủ dùng cái gì, không kịp cứa chữa liền qua đời cái gì, đó là bởi vì năng lực của bác sĩ còn chưa đủ, chân chính lợi hại liền giống như vị trước mắt này, tuổi chưa trưởng thành lấy sức một người mỗi ngày cứu chữa hơn trăm người, tận mắt nhìn còn có thể giả?

Dù sao một đoàn người của Khúc Quang Minh là phục rồi.

Thêm một điều khiến bọn họ khâm phục chính là thần khuyển của Lê Chanh.

Mỗi ngày nhân viên cứu hộ đi theo Lê Đại Mao tìm kiếm, gần như người sống chôn sâu ở dưới công trình kiến trúc cũng có thể bị con chó trắng nhỏ này ngửi tới, này không thể không làm cho rất nhiều người suy đoán chú chó loại chỉ số thông minh này, rốt cuộc là giống chó gì.

Có người nói giống chó Ngao, nhưng lại nói không giống lắm.

Cho tới bây giờ Lê Chanh chính là cười cười, cậu là sẽ không nói cho người khác thân phận đích thực của Lê Đại Mao, giống chó ngoài hành tinh này rõ ràng không phải tất cả mọi người có thể tiếp thu.

Ban đêm hôm nay, người của đoàn T1 rốt cục mệt  mỏi ngồi phịch ở trên tảng đá ngoài trời ngủ mê mệt hồi sức, Lê Chanh nhân cơ hội này đều phát ra hết đan dược trên người, nhất thiết phải để trong tay mỗi người đều có ba viên, thực tế đối với những quân nhân chạy tới thành phố Lang đầu tiên này, trong lòng cậu là cực kỳ cảm kích, chính là vì những người này bảo vệ quốc gia bảo vệ nhân dân, lúc này lại không sợ khó khăn nguy hiểm phấn đấu tại tuyến đầu, cho nên Lê Chanh càng không muốn người của đoàn đội Khúc Quang Minh có tổn thương, thiếu niên nói liên miên: “Cái này chỉ có ít vậy thôi, chia tới trong tay mọi người cũng liền không nhiều, tốt nhất nghiền nát viên thuốc sử dụng, như vậy có thể cứu càng nhiều người, đỏ chính là hồi huyết dược, lúc bị thương không mất máu quá nhiều thì dùng, đen chính là dũ thương đan, lúc trên người có bị vết cắt thì dùng, lần đầu dùng hiệu quả sẽ rất tốt…….Bản thân các anh cũng vậy, tôi tin tưởng tất cả mọi người rõ ràng tầm quan trọng của chính mình, lúc nên dùng thuốc đừng do dự, thuốc hết còn sẽ có vận chuyển tới, người không còn liền đều không còn gì”.

So sánh với sinh huyết đan cấp ba, lần này dũ thương đan cấp hai lại phát ra sử dụng số lượng lớn, Lê Chanh bảo các chiến sĩ nghiền nát đan dược cũng là vì có thể cứu thêm nhiều những người này, tranh thủ thêm chút thời gian, dù sao cậu cũng là sẽ không làm phẫu thuật gì, chủ yếu nhất còn phải giao cho bác sĩ tiếp theo.

“Tôi biết rồi, yên tâm đi”. Một anh lính cuối cùng nhận được thuốc nói như vậy.

Lê Chanh lén nhìn túi trữ vật, đan dược bên trong phát ra số lượng quá lớn, phát đan dược xong đã không còn đồ gì chứa ở trong, Lê Chanh nhíu mày, không nghĩ tới lượng nhu cầu của bên này còn muốn nhiều hơn nhiều so với trong suy nghĩ, chính mình cần phải đi Đại Châu giơi mấy lẫn nữa, còn có thuận tiện hỏi một chút có đồ vật sinh cốt đan gì đó hay không, nếu là giá cả tương đương như sinh huyết đan cấp ba bình thường, vẫn là có thể thu mua không ít.

“Anh Lê ơi, ăn cơm!”. Phạm Tiểu Nha bảy tuổi chui ra từ trong lều, vẫy vẫy tay đối Lê Chanh ngồi trên chiếu đưa lưng về phía mọi người, bé gái hành vi cực kỳ nhu thuận, ở nơi này hai ngày, thích đi theo phía sau mẹ. Đại thể lúc người lớn làm cứu viện mặc dù bé không thể giúp đỡ cái gì, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không thêm phiền. Có lẽ một hồi tai nạn làm cho cô bé này đã lặng lẽ lớn lên.

“Được”. Lê Chanh quay đầu lại cười cười, “Anh lập tức đi qua”.

Cậu làm bộ đứng lên, cô bé thấy cậu nhúc nhích, liền xoay người trở lại trong lều.

Lê Chanh duỗi eo, hô hấp một ngụm không khí, đi tới một cái cây cách đó không xa chạm vào chiếc nhẫn, tại loại địa phương rất khó tìm được chỗ có thể hoàn toàn bí mật, nhưng chỗ che chắn liền có không ít, một nguyên nhân khác khiến Lê Chanh đi Đại Châu giới là, bình thường không phải đi cứu viện, mọi người sẽ không tùy tiện đi loạn.

Khác với cảnh tượng đổ nát của thành phố Lang chính là kiến trúc phong cách cổ xưa tinh xảo của Đại Châu giới xuất hiện trước mắt, trong không khí mang theo hơi thở linh hoạt kỳ ảo, ngoài cửa sổ là bầu trời màu xanh lam.

Lê Chanh đi xuống tửu lâu, nhìn tới không ít khách hàng cầm thẻ hội viên ngồi ở trong tửu lâu vui chơi giải trí, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút cảm giác vi diệu.

Khó nói người địa cầu và  Đại Châu giới ai càng hạnh phúc hơn.

Mặc dù Đại Châu giới có thể tu luyện, cũng không sợ thiên tai gì, nhưng tất cả cơm canh ăn rất vô vị, Lê Chanh vẫn cảm thấy đồ ăn đều không mùi vị nhất định là không vui vẻ, nhưng mà tuy rằng người của địa cầu có thể ăn được các loại mùi vị của đồ ăn, lại luôn chịu đủ tai bay vạ gió, cũng không có ai có thể tu luyện sống lâu tới mấy trăm tuổi, thậm chí người địa cầu hơn một trăm tuổi đều là sống thọ rồi.

Giả sử để dân chúng của Đại châu giới lựa chọn một chút, có lẽ họ sẽ hy vọng chính mình là người địa cầu.

Mà để người của khu thiên tai lựa chọn một chút, có lẽ bọn họ càng bằng lòng cố gắng sống sót, sống thọ trăm tuổi, cho dù ăn uống vô vị, cũng tốt hơn nhiều so với mạng sống lúc nào cũng bị thiên nhiên đe dọa.

Lê Chanh từ kho hàng của tửu lâu Gia Thường thứ nhất tới trong kho hàng của tiệm thứ ba, sắp xếp một chút, tổng cộng có hơn một ngàn bình dũ thương đan cấp hai, những đan dược này ở hiện đại ước chừng còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, sau đó cậu ở ba tiệm tửu lâu treo lên tấm bảng đen nhỏ, thu mua đan dược nhấn mạnh chú ý ở trên sinh cốt đan và phương diện đan dược trị liệu nội thương, bởi vì là cấp bách thu mau, giá thu mua tự nhiên phải tăng lên rồi.

Hiện tại trong tay cậu nhiều linh thạch, có tửu lâu Gia Thường, luôn sẽ có một ngày kiếm trở về, cũng không thiếu chút ấy.

Trong ba tháng Lê Chanh ở lại tửu lâu Gia Thường, mỗi ngày chính là nghe một chút bát quái, tu luyện hai cái kỹ năng một tấn công một phòng thủ, thường thường dưới lầu tới một câu cùng loại: “Tiểu nhị, tới một khoai lang ngào…….”.

“Tiểu nhị ca, một phần thịt kho tàu khoai tây”.

“Đều mang lên đồ ă ngon cho gia*, muốn thịt, thịt lớn! Thỏ say rượu gì đó, chân vịt kho tàu, sườn xào chua ngọt đều đưa lên……”.

*Gia: cách xưng hô của người xưa, thường là người có địa vị, của cải như địa chủ, quan lại…….

thỏ say rượu

chân vịt kho tàu

sườn xào chua ngọt

“Được, khách quan, đồ ăn của ngài đã lên đầy đủ rồi”.

“Nghe nói gần đây tửu lâu các ngươi tiến cử một loại [rượu ngũ lương], chỉ một hai lạng rượu liền có giá hơn trăm viên thượng phẩm linh thạch? Trái nho này rốt cuộc là vật gì mà ta hoàn toàn không biết vậy? Đưa lên hai bình nếm thử chút!”.

Rượu ngũ lương là Lê Chanh vì để ngừa vạn nhất (khả năng ít ỏi) đặt ở tầng hầm ngầm của tửu lâu Gia Thường, sau khi đi thành phố Lang số lượng tiêu thụ của đồ ăn đặc sắc dần dần giảm bớt, nếu như muốn trong khoảng thời gian ngắn kiếm vào số lượng lớn linh thạch, tốt nhất một lần nữa tung ra một loại rượu mới, cuối cùng ánh mắt cậu tuyển định “Rượu ngũ lương” mà người dân trong nước khá xem trọng.

rượu ngũ lương

Hương vị rượu ngũ lương nồng, càng nồng tới dễ bốc lên đầu hơn so với rượu xái, thích hợp bổ sung linh lực ở trong chiến đấu, khẩu vị cũng sẽ tốt một ít so với rượu xái.

Nhưng mà bởi vì rượu xái chiếm cứ thị trường càng lớn, giá cũng càng rẻ chút so với rượu ngũ lương, cho nên phần lớn người vẫn là lựa chọn rượu xái.

Không sao.

Mua rượu ngũ lương, có một người thì một người.

Chỉ cần có tiền, mua cái gì không được, Lê Chanh còn tại tầng hầm ngầm cất trăm thùng: “rượu hoàng tử Mao Thai” và “rượu Quốc Thai”, định giá một bình khoảng một ngàn viên thượng phẩm linh thạch, không phải hội viên cao cấp không thể mua, muốn chính là đãi ngộ đặc cấp.

rượu hoàng tử Mao Thai

rượu Quốc Thai

Không sợ ngươi mua, chỉ sợ ngươi không có tiền mua.

Hiển nhiên rồi.

Bởi vì trước đây đã đều vận chuyển các loại nguyên liệu nấu ăn tới tầng hầm ngầm của tửu lâu Gia Thường rồi, ngoại trừ ở hiện đại đồ ăn đặc sắc thuộc loại thực đơn gia truyền không chịu công bố mỗi khi bán ra liền ít đi một dĩa, đồ ăn bình thường khác có thể do đầu bếp của tửu lâu Gia Thường nấu, nói tóm lại, tửu lâu Gia Thường vẫn rất náo nhiệt như cũ, mỗi ngày nhân viên thu chi cười lộ răng đối Lê Chanh.

Hôm nay nhân viên thu chi tính sổ sách xong, cùng tiểu nhị tán gẫu việc nhà, không biết như thế nào liền tới mấy thế lực lớn của đại lục trung ương rồi, thực tế một ít môn phái nhỏ tiểu gia tộc nhỏ của Lục Man thành, cũng đồng dạng nghe lệnh mấy thế lực lớn của đại lục trung ương, cách Lục Man thành gần nhất chính là ba cái thế gia, Lê Chanh đại khái vốn ở trên lầu tu luyện từ lúc hai người tán gẫu việc nhà liền che chắn thanh âm của bên này, trùng hợp thanh âm của nhân viên thu chi kêu to một cái: “Đây là thật sao!”.

Lê Chanh ngây người, từ trong tu tập khôi phục lại, thanh âm bên dưới đã truyền lên rõ ràng.

Dẫn đầu là giọng nói tông cao của tiểu nhị ca.

“Này sao có thể  không phải thật chứ? Đều nói Trầm gia có huyết mạch yêu đế, chỉ cần có thể bình an vượt qua cảnh giới phản tổ (trở lại hình thái của tổ tiên) liền trực tiếp đột phá tới đỉnh phong (giai đoạn cao nhất)thoát phàm cảnh, mấy đại trưởng lão của Trầm gia đều là tới như vậy, hiện tại xem ra vị nhị đại đệ tử gần đây nhất tiến vào cảnh giới phản tổ chính là như vậy”.

“Hai ngày nay gió nổi mây phun, các thế lực lớn đều bắt đầu rục rịch đối Trầm gia, phải biết rằng bản thân mười tám vị trưởng lão của Trầm gia đều là người rất cường hãn, nếu ngoài mười tám vị trưởng lão này lại tái xuất hiện một vị trưởng lão, này thật đúng là muốn đè bẹp thế lực khác…….”. Nói xong tiểu nhị ca thở dài một tiếng, “Không thể không nói gia tộc có huyết mạch yêu đế này vẫn chính là được trời ưu ái, vừa có lực lượng của yêu tộc, lại có thể tu luyện công pháp của nhân tộc, mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử”.

“Đáng tiếc mỗi khi đệ tử Trầm gia tiến vào cảnh giới phản tổ, cũng là thời kì nguy hiểm nhất, trong lúc này không vận dụng được pháp lực, chỉ có thể dựa vào trực giác của bản thân tránh né nguy hại, cho nên bình thường đệ tử Trầm gia tiến vào thời điểm phản tổ đều che lấp tin tức này sẽ an tâm ngốc tại trong lão trạch Trầm gia, nhưng mà lần này vị nhị đại đệ tử này chính là thức tỉnh lực lượng phản tổ ở bên ngoài, ầm ĩ tới thiên hạ đều biết, kể từ đó an toàn không chiếm được đảm bảo, không thể nói được sẽ bị thế lực thế lực phương nào đắc thủ”.

Nhân viên thu chi kia ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi là như thế nào biết những tân mật này?”. (tân mật= bí mật mới nhất)

“Dĩ nhiên là nghe khách nhân nói, ba ngày trước một cái đội hán tử săn giết yêu thú, ở bên cạnh đang ăn cơm uống mấy bình rượu xái, liền bắt đầu lớn gan nói tới những bí văn (việc bí mật) này, còn nói lúc nhị đại đệ tử Trầm gia thức tỉnh, trước mắt y cũng từng thấy một đạo bạch quang lủi qua, nhìn kỹ, thân hình của đối phương nhưng lại như là Thiên Ngao của bộ tộc yêu đế, còn nhỏ hơn mấy chục lần so với Thiên Ngao, trở về tra xét bí văn lục tổ tiên truyền xuống mới suy nghĩ cẩn thận lại, động vật màu trắng giống như Thiên Ngao đúng là một đệ tử Trầm gia phản tổ!”.

Nhân viên thu chi hai tiếng, “Phản tổ này nhưng thật ra có lợi có hại, vận khí tốt thức tỉnh ở trong nhà một bước lên trời, vận may không tốt thức tỉnh tại bên ngoài liền dễ dàng mất mạng dưới tay kẻ thù, thậm chí bị người xem là yêu thú tiện tay tiêu diệt, nhưng mà khó trách Trầm gia có thể trở thành một trong những thế gia, chỗ huyền diệu trong huyết mạch này người  bình thường cũng không thể chạm tới”.

Lê Chanh nghe một chút liền thấy bất thường rồi.

Thiên Ngao màu trắng cái gì, Trầm gia nhị đại đệ tử cái gì, cảnh giới phản tổ cái gì, tại sao cậu lại có cảm giác mờ mịt quen thuộc chứ?

Một tia suy nghĩ sâu xa xẹt qua trên mặt Lê Chanh, cậu chỉnh vạt áo một chút đi xuống lầu, thanh âm của tiểu nhị và nhân viên thu chi lập tức ngừng lại, hai người nịnh nọt giơ lên khuôn mặt tươi cười: “Lão bản khỏe!”.

“Ừm!”.

Lê Chanh suy nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy không cần hỏi tiểu nhị, bản thân hiểu rõ người của tửu lâu chính mình, hàng này thổi phòng còn có thể, thật muốn để gã hình dung bộ dáng của Thiên Ngao cho cậu, chỉ sợ khác xa cùng chân thật, cậu nói: “Các ngươi biết [yếu thú đồ phổ] bán ở đâu không?”.

*đồ phổ: quyển sách có hình ảnh minh họa và tư liệu về các loại yêu thú.

Tiểu nhị nhiệt tình đáp lời: “Lão bản vấn đề này của ngài nhưng hỏi đúng người rồi,  liền tại đi ra tửu lâu chúng ta quẹo trái trong ngõ nhỏ thứ ba có một phô tử (cửa tiệm),chuyên môn sẽ chế tạo dã ngoại đồ (bản đồ dã ngoại) và [yêu thú đồ phổ], ngài chỉ cần nói là lão bản của tửu lâu Gia Thường, đoán chừng chủ tiệm sẽ bán rẻ cho ngài……..”.

Lê Chanh rất nhanh tới trong cửa tiệm rồi, nơi này rất nhỏ hẹp, trên mỗi ngăn tủ trải đầy bức tranh chấm đất bày sách, đi ở trong đó như là tại biển cả sách vở dào dạt, Lê Chanh đi hai vòng tìm được một cuốn yêu thú đồ phổ vĩ đại, mở trang thứ nhất, hình vẽ đơn giản của yêu đế Thiên Ngao liền xuất hiện tại trước mắt.

Hai phút sau, Lê Chanh đóng sách lại, hít sâu một hơi.

Không lâu sau.

Mang theo một cuốn [ yêu thú đồ phổ] và một cuốn [dược liệu giản giới] (giản giới = giới thiệu vắn tắt) thiếu niên đi ra từ trong ngõ, sắc mặt cậu như cũ, không ai có thể từ thần thái nhìn ra được tâm tình của thiếu niên, nhưng ánh mắt hơi hơi thất thần vẫn là tiết lộ mấy phần nội tâm của cậu.

Bốn tháng sau, mang theo số lượng lớn đan dược thu mua được, Lê Chanh một lần nữa trở lại bên trong đống đổ nát của thành phố Lang, thiếu niên một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào trong lều, rất nhanh được chia một phần lương khô và nước, cậu chia nửa phần lương khô của mình cho Phạm Tiểu Nha, nửa phần khác cho một cậu bé gầy còm nho nhỏ trong lều, cậu bé ngượng ngùng cầm lấy, Lê Chanh xoa xoa ót của cậu bé, chính mình liền uống hai ngụm nước, xoay người di ra ngoài.

Hai ngày nay, ánh mắt của cậu nhìn Lê Đại Mao đều có chút bất thường.

Loại ánh mắt bất thường này không riêng Đường mập nhìn ra, chú quân nhân nhìn ra rồi, liền toàn bộ người trong lều đều nhìn ra. Thậm chí Lê Đại Mao bận rộn tối mày tối mặt đều ý thức được chút gì đó.

Lúc Đại Mao dẫn quân nhân đi cứu người, thời gian nhàn hạ Lê Chanh sẽ sâu kín nhìn mấy lần, lúc Đại Mao lười biếng gãi ngứa, Lê Chanh đứng ở sẽ xem nhiều một chút, Đại Mao bị nhìn tới chịu không nổi, thăm dò lắc lắc cái đuôi, trong miệng lè lưỡi ra liếm, ngượng ngùng học làm nũng như con chó khác.

Lê Chanh: “……… 凸”.?(= fuck = đậu má)

Đây là cái biểu cảm hỏng bét gì?

Lê Chanh xoa lông của Đại Mao, thi thoảng sẽ ôn nhu tết hai cái bím  tóc cho nó, dùng sợ dây đỏ nhặt được trên đất buộc cái nơ bướm đáng yêu, lúc Đại Mao chạy, quả thực xinh đẹp đáng yêu giống một cô bé.

Con nít trong lều đều thích nhìn.

Đại Maocó chút không hy vọng cùng một chỗ cùng chủ nhân như vậy.

〒▽〒.

Ngày thứ bảy, bởi vì nhân viên chữa bệnh và chăm sóc tăng tốc đuổi tới cùng Đại Mao cùng với mấy vị chuyên gia đang dò xét, một phần tư người còn sống của phía Đông của thành phố Lang tại dưới động đất đều được cứu rồi, Phương Đức Minh chuẩn bị xe lớn vật tư cũng bình an đưa tới, Lê Chanh nửa đêm đi tới, trực tiếp đổi một bánh quy nén thành thịt yêu thú của Đại Châu giới đã muối chế thành miếng.

Có lẽ loại thịt này ăn vào nhạt như nước ốc.

Thậm chí mùi vị kém xa vạn dặm so với bánh quy nén.

Nhưng ai cũng không thể roa ràng hơn so với Lê Chanh, người sau động đất qua đi nhất là người bệnh, chỉ có ăn loại thịt chứa linh khí này mới có thể mau chóng khôi phục, ăn nhiều liền khôi phục rất nhanh, Lê Chanh không hối hận đổi sạch bánh quy nén.

Cho dù chính mình cũng phải cùng ăn thịt yêu thú.

“Đại Mao ăn nhiều thịt, hiện tại mày chính là lúc dài thân thể”. Lê Chanh cầm miếng thịt trong tay đút cho Lê Đại Mao, một người một chó ngồi xổm trên sườn núi đất nhỏ nhìn trời chiều, cái bóng kéo thật dài, giống như muốn nắm tay nhau sống hết sống tới cuối đời vậy.

Cái bóng của Đại Mao giật giật, tựa hồ á khẩu liếc mắt liếc thiếu niên một cái, vẫn là thuận theo cúi đầu, tựa hồ ăn luôn miếng thịt.

Lê Chanh âu sầu ngồi xổm, thuận tiện lại xe một miếng cho nó.

Lê Đại Mao: “……”

Chập tối hôm qua sau khi phóng viên chạy tới đây trợ giúp cứu viện chụp người già trẻ con trong lều, lại phỏng vấn, đội trưởng và chiến sĩ khác trùng kiến sau thiên tai rốt cục thời gian nhàn hạ nghỉ ngơi, đi tới trước lều, phóng viên nhìn thấy bóng dáng của một người một chó, định chụp một tấm làm kỷ niệm.

Đội trưởng Khúc Quang Minh không biết khi nào thì đang đứng ở sau người, bàn tay rộng lớn vỗ bờ vai của gã: “Đừng chụp, cậu ta không hy vọng cậu ta và chó của cậu ta bị xuất hiện ở trên báo, hoặc là thực tế bị đăng ra”.

Phóng viên trợn mắt há hốc mồm.

Vỗn gã chính là cảm thấy trường hợp này bên trong đống đổ nát cực kỳ duy mĩ, mới cầm máy ảnh đinh chụp một cái, không nghĩ tới Khúc Quang Minh đột nhiên nói một hồi như vậy, giống như một người một chó đối diện là tồn tại trâu bò biết bao.

Đợi tới khi thiếu niên rốt cục đút chó ăn xong rồi, khi cảm thấy mỹ mãn xoay người lại, phóng viên đã nói không ra lời.

Thật giống như hiện thực và phim ảnh giao hòa, một người là ngôi sao mới mặc tây trang giày da nhỏ chất liệu đặc biệt giá hơn mười vạn mấy chục vạn của nước Anh đi trên thảm đỏ sáng chói lóa mắt, tại sao dắt theo một con chó tết bím xuất hiện ở đây?

Nhờ phúc Lê Chanh  từng là thủ khoa đại học, phóng viên của báo chính quy cũng từng thấy qua tấm hình của thiếu niên này, không thấy qua trên báo cũng còn tại trên mạng thấy qua, nhất là một thời gian trước sự kiện tai tiếng xem như đẩy thiếu niên lên nơi đầu sóng ngọn gió, một thời gian này cũng có một bộ phận nhỏ người đang đồn đãi chuyện Lê Chanh là đồng tính luyến ái (= gay) từng hẹn hò bạn trai, phóng viên cho rằng thiếu niên này nhất định sứt đầu mẻ trán quanh quẩn trong vòng tròn của giới giải trí.

Không nghĩ tới gã sẽ ở thành phố Lang nhìn tới cậu ta.

Đội trưởng tại sao coi trọng cậu ta như vậy?

Phóng viên thu hồi ánh mắt, tuy rằng đối phương không đồng ý phỏng vấn, nhưng phóng viên vẫn là khá tò mò, nhưng mà rất nhanh gã liền biết, cơ hồ người của toàn bộ lều đều biết rõ tồn tại của thiếu niên này.

Rất nhiều người đều là dựa vào thuốc của thiếu niên mang tới mà sống sót.

Thuốc mới của Cống dược phường, lục vị sinh huyết hoàn, dũ thương thương đan bình quân một viên hai mươi vạn, đối phương cầm theo mấy trăm bình, bên trong một bình có mười viên, khoản chi của một mình cậu ta, tính ra đã là con số không thể lưu loát nói ra.

Kỳ thật cũng có không ít người nhận ra thân phận của cậu ta, chỉ là thấy cậu ta không muốn nhắc tới, cũng liền không nói, mặc kệ cậu ta là ai, ghi tạc trong lòng liền tốt rồi.

Cho dù thân tại nơi này làm việc đàng hoàng làm người cũng trải qua bị đâm thọc, bị cùng nghề ghen tị nói xấu hãm hại, bị các loại tin tức của nhân tính trùng kích phóng viên kinh ngạc rồi.

Phóng viên trầm mặc.

Gã đột nhiên cảm thấy, tới nơi này một chuyến không chỉ có là cứu viện, không chỉ có phỏng vấn đưa tin tại hiện trường, còn nhận ra thế giới này cực kỳ tốt đẹp, là bởi vì con người sau khi trải qua tẩy rửa của phồn hoa, chung quy vẫn là thiện lương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.