Chương trước
Chương sau
Phát nhạc đệm chính là bạn cùng phòng quân huấn của Lê Chanh, tên này trước khi ngủ ở ký túc xá ôm MP3 liền nghe hai ngày cuối tuần liền, mặc dù thanh âm phát ra từ tai nghe hơi nhỏ, dùng ở trong tai Lê Chanh cũng cực kỳ rõ ràng, bởi vậy cho dù trước đây Lê Chanh chưa từng nghe qua, bây giờ cũng hát được.

“Nhìn gót sắt boong boong, đạp khắp ngàn dặm non sông……..”. Tiếng hát vang lên lần thứ hai, thanh âm của nhạc đệm và tiếng hát hòa vào nhau, tiết tấu trầm ổn cực chậm cũng không có tạo thành áp chế đối tiếng hát, Lê Chanh hơi thở vững vàng du dương.

Bài hát này tới từ một bộ phim cổ trang truyền hình dài tập nào đó, bản thân bài hát này rất khó kiểm soát, càng sâu là ca sĩ biểu diễn bài hát gốc này cực nổi tiếng trong cả nước, tiêu chuẩn chuyên nghiệp này rất nhiều năm trước liền đã đạt tới chuẩn rồi, bởi vậy không ai sẽ nghĩ tới một tân sinh năm nhất, một thiếu niên thanh âm cũng không hùng hồn sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh suy diễn ra nó, dùng một loại giọng hát mát lạnh mơ hồ lột tả ra khí khái hào hùng của bài hát, giống như một đế vương mắt lạnh nhìn nhân gia. Trong ngực giống như có ngọn lửa bùng cháy, “Ta đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió cầm chặt nhật nguyệt xoay vần……”.

Đám người yên tĩnh lại, huấn luyện viên dựa nghiêng trên cây cột, bạn cùng phòng tay cầm MP3 phát nhạc đệm, bạn học ngồi trên chiếu, còn có tân sinh các lớp cách đó không xa, đều không tự chủ được dời ánh mắt tới người duy nhất đứng thẳng trong một góc của sân huấn luyện.

Sau khi ăn xong mấy nữ giáo viên tản bộ trên đường chạy ở bên ngoài, đồng loạt theo tiếng hát nhìn qua, dưới sắc trời tối mờ chỉ lờ mờ thấy một cái bóng người cao ngất.

Mờ mờ ảo ảo, thấy không rõ, nữ giáo viên nhắm mắt lại nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy chỉ mới nghe rõ tiếng thứ nhất liền đã kích động tới làn da nổi lên một mảnh da gà rồi, cô hưng phấn đứng lên, lòng như đánh trống tiếp tục nghe, “Đó là…….”.

Tầm tuổi này của nữ giáo viên rất ít người chưa từng nghe qua《Hướng trời mượn năm trăm năm》, có thể nói bắt đầu từ hơn mười tuổi bài hát này liền đã khắc vào đáy lòng phần lớn người Trung Quốc.

Nếu dùng một câu tới hình dung, như vậy có thể nói có một loại kinh điển tên là nghe hoài không chán.

Kỹ xảo của Lê Chanh không so được với ca sĩ gốc, có thể nói khi cậu hát cũng không có bao nhiêu kỹ xảo, chỉ có một cái khoang họng khi chấn động sinh ra âm rung, lại bất ngờ thích hợp rong chơi tại cái sân trống trải này.

Nữ giáo viên cảm động càng nhiều thực tế là lý giải gốc đối bài hát này, giai điệu của bài hát này, cuối cùng mới là biểu đạt của thiếu niên.

Nhưng mà sắc mặt cô rất nhanh liền thay đổi rồi.

Rất nhiều người nghe bài này nét mặt cũng nháy mắt thay đổi, không khỏi nhìn phía thiếu niên ở giữ sân của lớp 2.

Điểm sáng màu trắng ngà hòa thành một vòng vầng sáng lớn, im lặng hòa vào trong cơ thể Lê Chanh, càng tụ càng nhiều, đột nhiên trong lòng Lê Chanh động một cái, cậu mở choàng mắt, kinh dị phát hiện giá trị tín ngưỡng quanh thân tăng nhiều, điểm sáng tự do bên ngoài cư nhiên theo giọng hát của cậu chấn động mà chấn động, giống như một sứ giả mĩ hóa, đem thanh âm chia thành rất nhỏ rồi tổ chức lại. Đem tự thân và thanh âm chặt chẽ hợp lại cùng nhau, hao phí như vậy chính là muối bỏ biển trong giá trị tín ngưỡng, thanh âm truyền ra cũng không chỉ mang theo cao vút và hỗn âm vốn có, càng là thêm vài phần ý vị linh hoạt —— trên chín tầng trời, khí phách của yên hỏa (khói lửa) cường thịnh.

Tám giờ đúng, đầu tường quanh thân sân huấn luyện, đèn chân không trên bờ tường sáng lên, ánh sáng từng chùm từng chùm chiếu vào nơi sân tối mờ, bóng tối bị bị xua tan, cũng hiếu rọi từ đầu đến chân thiếu niên ở trong góc tới ở trước mắt.

Khiến người ta bất ngờ chính là, điều kiện giọng hát của thiếu niên tuyệt vời như vậy, nhưng không phải chỉ ở bên trong ánh sáng chói mắt, thiếu niên có được thân hình hơi có vẻ gầy yếu nhưng eo hẹp mông vểnh, thanh tuyến nhu hòa, đôi mắt đen thùi trên mặt trầm tĩnh như trăng.

“Nguyện nhân gian yên hỏa an ổn thái bình mỹ mãn, ta thật sự còn muốn sống thêm năm trăm năm, ta thật sự còn muốn, sống thêm năm trăm năm…….”. Cảm giác được chính mình hình như không thể khống chế phát đại chiêu rồi, Lê Chanh cảm thấy hoảng hốt, sợ lộ liễu quá mức, rồi lại không thể không tiếp tục kiên trì tiếp, bất đắc dĩ vẫn duy trì mặt không biểu cảm hát xong một câu cuối cùng, gật gật đầu đối với huấn luyện viên, im lặng ngồi trở lại bên trong đội ngũ.

Trong nhất thời những người khác đều thành phông nền, chỉ có Lê Chanh là sắc thái đầy đủ, cho tới khi cậu ngồi xuống trong đội ngũ, người bên cạnh cậu mới cọ cọ chất vải đồng phục quân huấn giật mình tỉnh táo lại.

Trong không khí vang lên một tiếng thở dài.

“Rất tuyệt……..”.

“Thật tuyệt…….”.

Tiếng vang vụn vặt tiếp nối thỉnh thoảng phát ra, rất nhiều người nói chuyện cũng chỉ là cảm khái một hai cái, bởi vì này loại thời điểm này tựa hồ nói thêm một câu đều là hy vọng xa vời,  ánh mắt của huấn luyện viên Triệu say mê nhìn mặt đất, rốt cục ở tiếng thở dài thứ nhất hồi thần, gã đứng thẳng thân thể, mới vừa vỗ một cái tát, lại phát hiện trong lòng bàn tay cổ tay chính mình đã cực kỳ bủn rủn. Theo một tiếng vỗ tay vang lên, tân sinh ở đây giống như đột nhiên đột nhiên ý thức lại, bắt đầu điên cuồng vỗ tay, trong đó xen lẫn một ít dư âm của nghị luận.

“Hay!”.

Có người hét lớn một tiếng.

Một thanh âm khàn khàn nhỏ giọng phát tiết: “Móa! Thật móa nó êm tai! Trách không được sau này thủ khoa chuẩn bị lăn lộn giới giải trí, còn tưởng rằng não rút, người là thật có bản lĩnh! Quyết định sau này chỉ cần Lê Chanh ra album ông đây khẳng định mua đầu tiên!”.

“Đáng tiếc, bài hát này quá ngắn rồi……..”. Nữ sinh tóc ngắn ôm hai chân, nhắm mắt lại, chưa thỏa mãn hồi vị.

Một số người mới từ phản ứng lại từ trong bài hát: “Này, cái này hát xong rồi? Tiếp tục nha, không thì hát nữa đi, lại hát thêm một bài đi!”.

Tiếng bất mãn liên tiếp vang lên, loại tâm tình lưu luyến này là nồng đậm mãnh liệt như vậy, tới nỗi lấy xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ lan rộng ra. “Quả thật không đã nghiện! Lại hát một bài! Là đàn ông tiếp tục hát, nhăn nhó không ra sao cả…….”.

Nữ sinh đều muốn điên rồi, loại thanh âm hoàn mỹ này của thần thi cử và concerts (buổi biễu diễn) sẽ có gì khác nhau sao!!!!

Tiểu thiên vương cái gì, tiểu thiên hậu cái gì đều yếu xều biết không!!!

Quỳ cầu tiếp tục hát nha anh đẹp trai!

“Lẫn nữa!”.

Tân sinh của lớp khác không biết không biết khi nào thì xoay người lại đối mặt lớp 2, cảm xúc của bọn họ còn muốn kích động hơn so với lớp 2, cơ hồ không khống chế được dùng phương thức giữ lại ca sĩ trong concerts kêu gọi Lê Chanh, “Lần nữa!”.

Lê Chanh không nói lời nào, im lặng hấp thu giá trị tín ngưỡng, ánh sánh trắng sôi trào trong cơ thể từng chút từng chút chuyển hoán thành linh khí, thong thả bổ sung một chỗ trống cuối cùng trong đan điền, linh khí tràn ngập ở bụng, Lê Chanh hơi hơi nhăn mày lại, hai tay để tại đầu gối, đầu ngón tay run rẩy bấu chặt tới các đốt ngón tay trắng bệch. Cậu vận chuyển linh khí “ầm” một tiếng xông qua bình chướng của luyện khí tầng tám, linh khí mát rượi chia làm vài luồng chảy mảnh cọ rửa mài mòn gân mạch, chấn động nội tức yên ả.

Bên trong tu luyện núi cao còn núi cao hơn, tích lũy của luyện khí tầng tám phải nhiều gấp đôi so với tầng bảy, này cũng ý nghĩa chính mình phải nhanh một chút đạt được đại lượng danh tiếng, vì thế thu thập tới càng nhiều giá trị tín ngưỡng.

“Lần nữa! Lần nữa!”.

Lê Chanh hạ quyết tâm không đi ra, cậu trốn ở phía sau đội ngũ cùng Đường Hà liếc nhau, hàng này dại ra nhìn chằm chằm cậu, cằm đã lưu lại một mảnh nước miếng, Lê Chanh im lặng hai, lấy ra một túi khăn giấy trong túi đồng phục quân huấn đưa qua.

Đường Hà sợ run người, thụ sủng nhược kinh* cầm lấy, vẻ mặt không bình thường lắm dại ra rút giấy ra lau dưới miệng nửa ngày mới phản ứng lại, không khỏi một trận mắt co giật.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng được chiều mà lo sợ

Móa! Nó! Nha!

Móa móa móa

Tui chết đây!

Ặc!

Đáy lòng thần kinh phát tiết một hồi, Đường Hà rốt cục bình tĩnh lại, “Tui nói người anh em, trước kia tụ tập ca hát ông đều không đi, còn tưởng rằng ông ngũ âm không đầy đủ, thì ra là giấu tới giờ, này cũng không sao, bây giờ tui chỉ muốn nói một câu, mời! Nhận! Cái! Sọ! Đầu! Ông! Đây!”.

“……..”. Lê Chanh liếc cái trán trong xoe bóng loáng của thằng bạn, suy nghĩ hai giây vẫn là tỏ vẻ từ chối, thành khẩn nói: “Không cần, ông chừa tự xài đi”.

“Thịt bụng!”.

“……..Tui nghĩ vẫn là cho tui sọ đầu là biết ơn rồi”.

“……”

Hai người bên này thảo luận vấn đề nhận hay không nhận sọ đầu, trên sân huấn luyện đã lại nóng như lửa, lại chính là bởi vì một hồi tiếng hát ở đằng sau, nhưng chính là bởi vì một thiếu niên trốn ra đằng sau.

“Lần nữa! Lê Chanh! Lần nữa!”.

“Lê Chanh!”.

“Huấn luyện viên xin bảo thần thi cử tiếp tục hát…….”.

Huấn luyện viên Triệu sờ sờ cái mũi, cách ngọn đèn liếc mắt nhìn Lê Chanh một cái. Móa nó, hố ông đây một lần liền coi như thôi đi, còn tới? Đừng tưởng rằng người thành thật dễ bắt nạt! Lê  Chanh phẫn nộ liếc mắt nhìn lại một cái, ngài trên khuôn mặt già không đau hử?

Huấn luyện viên Triệu ngượng ngùng nghiêng đầu, xua xua tay bảo mọi người an tĩnh lại, “Được rồi để cậu ấy nghỉ một lát, hát nhiều liền không có sức tập luyện đâu, tiếp theo đổi người khác, chỉ nghe hát có thú vị gì, có ai biết khiêu vũ tới nhảy một bài nào…….”.

Có nam sinh đi lên nhảy đoạn múa hiện đại, dù sao cũng là đại học A không phải trường nghệ thuật, có thể có chút tài nghệ chính là bảo vật, đừng nói nhảy được hay không, có thể nhảy hoàn chỉnh liền cực kỳ không tồi rồi.

Đáng tiếc kế tiếp không có tồn tại gột rửa tâm linh như bài hát《năm trăm năm》kia nữa, này không chỉ có là đau xót trong lòng của tân sinh đêm đó, cũng là đau xót trong thời gian toàn bộ quân huấn, bởi vì thời gian tập luyện diễn tập khẩn trương kế tiếp, không còn có một ngày nhàn nhã giống đêm nay, sau khi tập luyện chính là thi đấu diễn tập quân sự, sau khi xong là dấu chấm tròn chính thức kết thúc một tháng gắn liền với thời gian quân huấn.

Cuối tháng chín, khi chỉnh lý hồ sơ, huấn luyện viên Triệu lần đầu tiên cho tròn điểm trên hồ sơ của Lê Chanh.

Nhìn tới khung tiếp theo # đánh giá biểu hiện cấp bậc #, huấn luyện viên Triệu tay dừng một chút, không khỏi nghĩ tới hai người đối luyện tại sàn đấu tứ giác, gã xóa cấp A ưu tú nguyên bản, không có nửa điểm do dự thêm cấp bậc gần như cực ít xuất hiện của một tân sinh.

Cấp S hoàn mỹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.