Trong không khí tràn ngập mùi xơ xác tiêu điều, liền ngay cả mấy nghỉ ngơi trong trường quay cũng từ từ đứng lên khỏi ghế ngồi, Phương Bỉnh Như đứng ở bên cạnh đạo diễn chẳng nói câu nào nhìn màn hình máy quay, có lẽ là quan sát càng thêm tỉ mỉ trong màn hình, gã có thể nhìn rõ nét thiếu niên chống đất đứng lên, đường nét xương sống không ngừng chuyển động, giống như dưới tín niệm nào đó chống đỡ thống khổ đứng thẳng.
“Ta là Eddie”. Patrick chạy thử ống kính đặc tả khuôn mặt cho cậu ta, đôi mắt của Thọ Linh bị chấn kinh cứ như vậy hiện ra ở trong màn hình, đạo diễn nước ngoài nỏi tiếng quốc tế này, bên môi rốt cục lộ ra một mạt mỉm cười hài lòng.
……… Chính là như vậy.
Quay xong phân đoạn cuối cùng, vai diễn của Eddie cuối cùng đi tới hồi kết, đạo diễn kiểm tra nội dung quay mấy hôm nay, vui vẻ chúc mừng cậu thông qua toàn bộ, việc này đối với một người mới mà nói là khẳng định cực kỳ vinh quang, Lê Chanh suy nghĩ một chút vẫn là từ chối liên hoan của đoàn phim, thể xác và tinh thần mỏi mệt trở lại khách sạn ngã đầu liền ngủ, ngày hôm sau tại nước Mỹ mấy ngày nay dưỡng thành đồng hồ sinh học đúng giờ khiến cậu tỉnh lại, sau đó……
Một cái khăn tắm màu trắng bị để tại đỉnh đầu.
Lê Chanh kéo một góc của khăn tắm hất bay nó ra, nhìn thấy người đàn ông mặt không biểu cảm trước mặt: “………”. Lại phát tính tình trẻ trâu gì rồi?
“Đi tắm đi”.
“…….”
Mấy ngày đầu Trầm Du tới nước Mỹ hình như rất bận rộn, gần như vừa tới trường quay liền không thấy bóng người, Lê Chanh ngoại trừ thi thoảng lo lắng một chút đối phương có thể lạc đường ở ngoài hay không, thật không quan tâm đối vấn đề an toàn của người này, một chân truyền đệ tử của tông môn Đại Châu giới chạy tới hiện đại còn có thể bị người ta đánh sao? Nhưng mà mấy ngày nay lại chấm dứt, người này giống như lại rãnh rỗi rồi, tối hôm qua còn cùng cậu cùng xem không ít cảnh quay của đạo diễn quay, trên đường trở về bắt đầu mím môi, quanh thân tản ra hơi thở “Tôi rất phẫn nộ không nên đụng tôi”.
Đối với một người đàn ông cáu kỉnh, bạn càng dỗ dành anh ta thì anh ta càng hung hăng, Lê Chanh rất bình tĩnh không dỗ dành anh ta, thậm chí bắt đầu từ ngày hôm qua một câu cũng không nói, khiến cho giữa hai người giống như đang chiến tranh lạnh vậy, quả nhiên sáng sớm đối phương bắt đầu bùng nổ rồi.
Cầm khăn tắm đi tới phòng vệ sinh, Lê Chanh cẩn thận khóa kỹ cửa. Không bao lâu, bên trong truyền ra tiếng nước ào ào.
Trầm Du dựng thẳng cái lổ tai nghe tiếng nước, đôi mắt đen kịt lóe lóe, da mặt không có biểu cảm gì dần dần che kín đỏ ửng, nam nhân nằm ngửa tại bên trái cái giường, vuốt trái tim nhảy lên trong ngực, trong lúc nhất thời suy nghĩ hổn độn, đột nhiên lại nhớ tới tối qua nhìn tới đám nam nam nữ nữ sờ loạn cọ loạn trên người thiếu niên, nửa ngày không rên một tiếng bắt đầu bực mình.
Sau đó tai không nghe tâm không phiền rúc vào trong mền.
Lê Chanh vẫn cảm thấy lần này về nước bên người dư ra chút gì đó, nhìn nhìn ngoại trừ người đại diện Tống Giai còn có sư thúc giống như vệ sĩ to lớn, đếm kiểu gì cũng chỉ có ba người, nhưng mà người nước ngoài xung quanh là chuyện gì xảy ra? Nếu không phải ảo giác, trong những người xa lạ này luôn luôn sẽ có mấy người liên tục quét mắt tới trên người ba người Trung Quốc, có thể thấy đều không phải là chỉ do tò mò nhìn một cái, cũng không phải có mưu tính gì, trong đó bị mắt tập kích nhiều nhất, dĩ nhiên là Trầm sư thúc.
Nhìn bộ dáng khí định thần nhàn* của Trầm Du, mang theo đầy bụng hoài nghi, Lê Chanh hơi chơi bình tĩnh lại, chưa tới chập tối, ba người đáp máy bay xuống sân bay của thành phố Vĩnh An.
*khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Rời nhà hơn hai mươi ngày, Lê Chanh gọi báo bình an cho người thân bạn tốt một lượt, lúc Đường Hà nhận được điện thoại đã là tám giờ tối, từ sau khi thi đại học thành tích đạt được tiến bộ kinh người, cuộc sống của Đường Hà liền tràn ngập tình cha tình mẹ dịu dàng và đồ ăn vặt trái cây ngon, luôn luôn bị nghiêm cấm chơi máy tính đã dưới thành tích ưu việt của thiếu niên đã bỏ lệnh cấm rồi…….Cậu bỏ hẳn chơi game, lòng nói cũng may là công ty Kim Điển giấu diếm xuống, nếu quần chúng biết thủ khoa đại học của tỉnh Giang Nam nghỉ hè không phải ở nhà làm con ngoan ngược lại chạy tới nước Mỹ đóng phim sẽ là cái dạng tâm tình gì đây, kinh sợ cảm thấy chính mình ôm bí mật khủng khiếp Đường Hà ấn mở baidu, gõ tên của Lê Chanh.
Trang web xuất hiện kết quả, bách khoa Baidu【Lê Chanh: Năm 20xx thủ khoa đại học tỉnh Nam Giang: Ngữ văn 145 điểm, tiếng Anh 150 điểm, Toán 150 diểm, tổng điểm: 300 điểm……..
Cái thứ hai lại là 【Lê Chanh nhé】, cùng chủ đề 500 cái, topic 2684 bài, hội viên 689 người.
Đường Hà giật mình, không nghĩ tới còn có chuyện topic này, vì thế tò mò nhấp chuột mở, muốn nói Lê Chanh trở thành thủ khoa đại học tỉnh Nam Giang cơ bản không có vượt qua thời gian một tháng, tên của topic này quả thật là người anh em của cậu?
Bài đăng của người thứ nhất liền tên là “Hôm nay đừng hỏi”, chủ đề: 【Thần thi cử phù hộ tui!!! 】, nội dung lầu 1: 【lập tức liền tới thi cuối kỳ rồi, lần này nếu thi không tốt cha tui liền tịch thu máy chơi game của tui, cầu thần thi cử phù hộ tui thi cuối kỳ có thể trên 400 điểm, tui liền thỏa mãn rồi, quỳ lạy!】, kế tiếp là bài đăng “Ông trời cười ba cái”, chủ đề: 【Thần thi cử ở đâu……..】, nội dung: 【cầu thần thi cử phụ thể, cầu qua cửa……… Thiên linh linh địa linh địa linh linh, thần thi cử mau hiển linh…….】, chủ đề của “Nước thuốc sôi trào”: 【thì ra anh trai thần thi cử đẹp trai như vợi! Cầu gả!!! 】, nội dung lầu 1: 【hôm nay mẹ tui nói tỉnh Nam Giang sinh ra một thủ khoa đại học, thi đại học hàng năm đều có, cũng không phải hôm nay mới có, vì thế tui vốn không để ý lắm, nhưng tình cờ thấy một tờ báo đưa tin về thủ khoa đại học tui liền cả người đều không khỏe rồi, lần đầu thấy thủ khoa đại học đẹp trai như vợi đó! Không phải nên là cấp nhân vật học bá vừa đen lại xấu hoặc là vừa mập lại lùn sao, tại sao bộ dạng lại giống như ngôi sao vợi! Xong rồi tui là rơi vào tay giặc rùi! Chịu không nổi nhất là nam sinh học giỏi đẹp trai đó!!Anh Lê Chanh cầu gả!!! hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]】, lâu chủ(=chủ topic)đăng năm tấm hình góc độ khác nhau của thần thi cử, thuần một sắc đều là hình cắt của hình của Lê Chanh bị đăng lên báo và trên TV quay tới, cùng với sườn mặt trước kia nhận phỏng vấn, hiển nhiên cũng bị lâu chủ moi ra.
*phụ thể: bám vào người, nhập vào người
Vừa nhìn hình liền biết lâu chủ là đúng dùng không ít tâm tư đối Lê Chanh.
Đường Hà kéo xuống nhìn một cái, một mảnh bình luận bên dưới đều là em gái mê trai đối hình chụp của Lê Chanh, thậm chí còn có mấy cô gái tuyên bố ngồi máy bay tới Nam Giang làm quen thần thi cử, cách suy nghĩ này chiếm được rất nhiều thành viên cực kỳ ủng hộ.
Đường Hà sờ soạng thịt mỡ trên bụng, quả thực không đành lòng nhìn, xuống chút nữa có thể trực tiếp toàn bộ tổ chức thành đoàn thể đi tới Nam Giang hay không, vì liếc mắt nhìn Lê Chanh một cái nha……Bây giờ làm thủ khoa cũng khó ghê nơi.
Lúc này ở trong một biệt thự của khu nhà giàu, Dương Thiên Cao ngồi ở trước máy tính mở to hai mắt xem tư liệu của thủ khoa đại học, nếu người này là một thiếu niên không quen biết có lẽ cậu ta không có chú ý bao nhiêu, nhưng cố tình người nọ là Lê Chanh, cậu ta một lần nghĩ tới thành tích cực kỳ kém của anh trai cùng cha khác mẹ cũng không sánh bằng mình, thậm chí tức cười chính là đối mặt áp chế như vậy, anh ta thế nhưng hoàn toàn không sinh ra tâm lý quyết phân cao thấp một phen.
Từ sau khi thi thử lần ba cậu ta liền hiễu rõ, chính mình căn bản không phải thiên tài gì, tựa như mình không có khả năng làm ra đột phá thật lớn từ giữa thi thử lần hai tới thi thử lần ba, cũng càng khó có thể tưởng tượng Lê chanh làm sao sau khi thi thử lần ba thi đại học lại sáng tạp thành tích mới như vậy, chuyện này đối với Dương Thiên Cao mà nói là chuyện không có khả năng, nhưng cố tình khiến Lê Chanh làm được.
Thiếu niên mười lăm tuổi rụt vào trong ghế dựa, tuy rằng mắt nhìn màn hình máy tính, tiêu cự cũng đã không ở trên này.
Tống Tuyết Nhiên rất nhanh phát hiện trạng thái bất thường của con trai, làm một người vợ và người mẹ có thể liều lĩnh vì hạnh phúc, Tống Tuyết Nhiên đối gia đình rất vất vả xây dựng là cực kỳ quý trọng, bà cảm thấy cuộc sống mười mấy năm qua là hạnh phúc thoải mái biết bao, bà và chồng nhìn nhau, hai người đi tới đằng sau con trai, dễ dàng nhìn thấy tư liệu liên quan của Lê Chanh, Tống Tuyết Nhiên hít một hơi khí lạnh, mạnh quay đầu lại nhìn về phía ông chồng bên cạnh, lại thấy trong mắt ông chồng rõ ràng kinh hoảng một chút, Tống Tuyết Nhiên cắn răng hàm, bên môi tràn đầy ghen tuông.
Một người đàn ông có thể quay đầu lại, là bởi vì anh ta có một người vợ có tiền lại dịu dàng, cùng một đứa con trai đáng yêu lại thông minh có thể kế thừa sự nghiệp của mình.
Dương Nghị tự nhiên cũng là một người đàn ông bình thường, trong mười mấy năm kết hôn cùng Tống Tuyết Nhiên, không chừng trong lòng chính là cái dạng ý tưởng gì đó.
Có lẽ còn có áy náy?
Đáy lòng Tống Tuyết Nhiên cười lạnh một tiếng, kéo cánh tay của Dương Nghị, ấm áp nói: “Con trai anh thi đạt thủ khoa đại học, muốn cho nó thêm chút tiền xài hoặc là mua chút quà đưa qua hay không, tóm lại cũng là mười mấy năm không có liên hệ qua, dù sao cũng là quan hệ cha con, gặp mặt mà như người xa lạ liền không tốt………”.
Cho tiền? Tặng quà? Dương Nghị do dự một chút, xua xua tay không nói gì, cho dù chính mình muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha thì Lê Quế Hoa cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa hiện tại……Cũng đã muộn rồi.
Gã chính là không có nghĩ tới, đứa con trai không quan tâm chút nào sẽ trưởng thành tới loại tình trạng này, thủ khoa đại học, cho dù Dương Nghị đã có công ty riêng của chính mình không thừa nhận cũng không được, đó quả thật là cực kỳ vinh quang.
Cách một tháng sau khi thi đại học biết được sự thật tâm tình của Dương Nghị khó có thể bình tĩnh lại, sau khi mười giờ đúng tắt đèn bò dậy lén lút gửi một in nhắn.
Cùng lúc đó, di động của lê Chanh nhận được tin nhắn của một dãy số xa lạ, Lê Chanh mở tin nhắn vừa đọc nội dung tin nhắn chỉ có bốn chữ: “Chúc mừng đứng đầu, con trai.
Lê Chanh phản ứng vài giây, ý thức được đối phương nói chính là chuyện thành tích thi đại học, khóe miệng co rút.
Nhà họ Lê khí thế ngất trời làm mì gói sủi cảo, Lê An Thúy bê sủi cảo nấu chín gọi mấy người Lê Chanh: “Tiểu Tống, tiểu Trầm, tới đây ăn sủi cảo nè, Chanh tử đừng chơi di động nữa, đi rửa tay rồi tới ăn sủi cảo!”. Lê Chanh đáp một tiếng, ngón tay đã nhanh chóng gõ câu trả lới khách sáo, “Cám ơn Dương tiên sinh” liền ném di động tới sô pha bên cạnh. Đều sắp một tháng rồi còn chúc mừng thành tích thi đại học gì nữa, tin tức cũng thật lạc hậu, không rõ cũng liền mới vừa về nhà cái quỷ gì đều xuất hiện rồi…….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]