Đợi một hồi, Lan Thu Sanh không đi, ngược lại dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn về phía cậu.
“…….”. Lê Chanh sờ soạng chóp mũi, không cảm thấy chính mình có cái gì không ổn, do dự hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Mặt của cậu…….”. Ánh mắt cô dừng ở miếng băng gạc trên mặt, biểu cảm khiếp sợ giống như mẹ Lê lúc ấy, không biết tự mình ở một bên bổ não cái gì, cô gái toàn thân run lên, nhíu mày tức giận vô cùng căm giận nói: “Cậu ta cư nhiên dám làm như vậy……!!”.
Lê Chanh: “…….”. Ai?
Cô gái bình tĩnh lại, nhếch môi.
“Có phải cậu hiểu lầm cái gì hay không?”. Lê Chanh không thèm để ý mà lau mặt, chỉ bị vết cắt nhỏ lại không đến nỗi mặt mày hốc hác, hơn nữa mặt của đàn ông bị thương cũng không quan trọng như vậy, “Chỉ là xước chút da, không tính cỡ nào nghiêm trọng”. So với dưới bánh xe cứu một cô bé mà nói, chút thương nhỏ ấy liền có một chút không đáng nói đến.
“Tớ không biết, trước kia cậu ta không phải người như thế”. Lan Thu Sanh nhìn nhầm rồi, cô nhìn qua rất thất vọng, chua xót lắc lắc đầu, “Rất xin lỗi, mặc kệ thế nào, nếu lại có lần sau, xin nhất định phải nói cho tớ biết”.
Lê Chanh hé miệng, “……. A?”.
Vẫn cảm thấy đề tài có chút không đúng, cô nàng này chúng ta nói đích thực là cùng một chuyện sao?
Lan Thu Sanh gật đầu một cái “không biết nên giải thích như thế nào nhưng trên thực tế vô cùng rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-gioi-mau-dich-nam-than/2374550/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.