“Buổi tối muốn đi nơi nào?” Trần Chí Minh hỏi.
Ở bên cạnh trường học quán trà nhỏ,bốn người đang thảo luận buổi tối đi đến đâu chơi. Mặc dù đã đến gần kỳ thi đại học,nhưng bốn người bọn họ không có một người nào có ý thức nguy cơ.
Mặc dù tất cả mọi người quanh mình đều hướng thư viện mà chạy, nhưng bốn người bọn họ người vẫn chơi như cũ,mặc dù bốn người có nguyên nhân khác nhau, nhưng bọn hắn không đem kỳ thi là việc quan trọng.
“Đi chơi golf,như thế nào?” Mã Kỳ Vĩ cực kỳ hứng thú đề nghị,lâu rồi không có biểu diễn kỹ thuật cao siêu,tay đã bắt đầu có chút ngứa.
“Cũng tốt,dù sao lâu rồi không có đi.” Lâm Minh Phong tán thành nói.
Ba người bọn họ đi theo nhìn về Phương Vật Viễn trầm mặc không nói.
“Viễn,đi không?”
“Cũng có thể.” Phương Vật Viễn phun ra nhàn nhạt vòng khói,đáp lại.
Ba người bọn họ nhìn lẫn nhau,sau đó, mới đến Mã Kỳ Vĩ mở miệng.”Viễn,cậu hôm nay thật đi tìm niên đệ kia sao?”
“Ừ.” Phương Vật Viễn không tập trung trả lời.
“Cậu thật đúng đến đó? Sau đó thì sao?” Trần Chí Minh hỏi tới.
“Chẳng qua đem bóp da trả lại cho hắn mà thôi.” Phương Vật Viễn miễn cưỡng trả lời, không có ý định nhiều lời.
“Chỉ vậy thôi?” Lâm Minh Phong không dám tin hỏi. Đánh chết hắn cũng không tin Phương Vật Viễn sẽ chỉ vì trả bóp da,lại chạy riêng đến trường học năm thứ hai tìm một người niên đệ.
“Tớ nhớ được cậu không phải nói cậu đối với hắn cảm thấy hứng thú sao?” Mã Kỳ Vĩ cũng hoài nghi hỏi.
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-dien-nam-sung/1514435/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.