Chương trước
Chương sau
Vừa mới nhắm mắt lại, trong lòng Lục Minh bỗng nhiên có một loại báo động dâng lên từ đáy lòng.
Hắn đem Niếp Thanh Lam đang mắc cỡ đỏ mặt đặt xuống trên mặt đất, dùng truyền âm nhập mật nói:“Đừng nhúc nhích, có người đến đây!” Niếp Thanh Lam bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, lúc đầu nàng còn tưởng rằng Lục Minh bị chính mình hấp dẫn đến không nhịn được. Lại nghe được lời cảnh cáo của hắn, lập tức hiểu được có địch, sự xấu hổ cùng với căng thẳng trong khoảnh khắc liền biến mất, đổi lại dựng lên chính là chiến ý hừng hực, nàng gật gật đầu, gắt gao ôm chặt Lục Minh, tránh ở sau người hắn, bế khí nín thở......
Tuy rằng, chính mình coi như là một cường giả, không cần người khác bảo vệ cũng có thể tung hoành ở trên chiến trường, nhưng ở trong lòng của hắn, lại đặc biệt thoải mái, có cảm giác cực kỳ an toàn sinh ra.
Chờ khi bình tĩnh tâm lại, nàng cũng nghe thấy một loại âm thanh rất nhỏ, từ nơi phương xa rất nhanh chạy tới.
Thẳng đến hơn mười mét phía sau, mới từ từ buông chậm lại.
Nói thực ra, trong lòng Lục Minh sớm đã phát hiện địch nhân đột nhiên tiến đến, nhưng chiến trường chính là như vậy, thay đổi trong nháy mắt, chính mình vừa rồi có thể cùng Niếp hồ ly ** như vậy, cũng đã xem như rất khó có được. Lục Minh đem Niếp Thanh Lam bảo vệ trong người, hắn có dự cảm, đợi lát nữa ở nơi này có thể bùng nổ một hồi đại chiến......Tuy rằng Niếp Thanh Lam đã mặc vào “Hy Vọng nữ trang” mà chính mình đặc chế, nhưng hắn vẫn là không nguyện ý thấy nàng có một chút nhỏ tổn thương. Chiến trường tàn khốc, lực sát thương của vũ khí nóng hiện đại không giống như vũ khí lạnh cổ đại, súng máy, súng hạng nặng thì không nói, nhưng mà uy lực của bom, ống phóng rốc-két, pháo cối phát huy ra, có ảnh hưởng rất lớn đối với nhân thể, cũng không phải một kiện y tị đạn y phục chống đạn có thể chống đỡ được.
Đám người đang đi lên, trong thính giác của Lục Minh, phát hiện có ít nhất sáu mươi người, trong đó có bốn năm người có tiếng bước chân đặc biệt nhẹ, xem ra là tinh nhuệ có kinh nghiệm huấn luyện.
Những người này che dấu qua lại, luân phiên đi tới.
Trong đó hai vị dẫm chân lên bên cạnh buồng trong hốc cây, thậm chí lại có một người còn nằm tại trước buồng, lợi dụng bụi cây phía trước làm công sự che chắn.
Lục Minh duỗi tay ra, hơi hơi kéo ra khe hốc cây, có thể thấy người này như mèo ngồi xổm ở phía trước, giơ súng hướng trạm canh gác trên đồi ở phương xa nhắm bắn.
Bọn người kia rốt cuộc là người nào?
Bọn họ làm sao lại muốn tập kích doanh trại ở đối diện chứ? Là quân Myanmar sao? Hay là lính đánh thuê có thù oán với doanh trại này?
Lục Minh cùng với Niếp Thanh Lam trong bóng tối khẽ liếc nhìn nhau, đều có chút không nghĩ ra nổi. Thật sự là không rõ. Tại trong ban đêm này, còn có người đến bên ngoài doanh trại mà đánh lén.
Có một thủ lĩnh dùng tiếng Myanmar thấp giọng hạ ra mệnh lệnh, hai nam tử khác chờ khi đèn pha từ trạm canh gác đảo qua xong, thì lập tức đồng thời đứng lên, lấy ra hai khẩu pháo trên vai xuống bắn ra, “sưu sưu” hai tiếng, cơ hồ đồng thời, hai đại ánh sáng từ miệng pháo toát ra.
Hai quả đạn pháo bay tới như hai con rắn trước sau đánh trúng vào trạm canh gác ở đối diện, làm phía trên xảy ra nổ mạnh cực lớn, toàn bộ trạm canh gác đều nổ tung, các mảnh nhỏ của cơ thể người, vụn gỗ, súng máy theo không khí bị bắn tung tóe lên khoảng không trên bầu trời, tháp canh của trạm canh gác cơ hồ bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại có lữa cháy hừng hực còn sót lại. Lại có một nam tử đứng lên nhắm bắn, hướng cửa doanh trại phóng ra một pháo, lần này hiệu quả kém hơn một chút, chỉ đánh trúng hàng rào gỗ ở gần cổng doanh trại, trong vụ nổ mạnh trung, gỗ vụn bị đánh tung bay.
Doanh trại bị tập kích, ở trong vòng hai phút, bên trong đều lâm vào trạng thái hỗn loạn.
Bất quá, có lẽ là thường xuyên tôi luyện ở trong chiến sự nhiều năm, người ở trạm canh gác mang đèn pha lập tức quét lại đây, súng máy hạng nặng “đát đát đát” khai hỏa, từng viên đạn bắn lên trên mặt đất làm nổi lên cát bụi tung tóe.
“Đem đèn bắn nổ đi, làm cho súng máy ngừng bắn!” Thủ lĩnh vốn muốn mang theo người xung phong, nhưng bị súng máy ngăn chận. Thủ hạ của hắn bắn ra tiếng súng mãnh liệt, đánh cho cực kỳ ầm ĩ, nhưng là mục tiêu ở quá xa, không có ai có thể bắn trúng đèn pha cùng với tay bắn súng máy kia, trái lại một tên lính sau khi nổ súng bị bại lộ vị trí dời đi quá chậm, bị tay súng máy trả thù, trực tiếp bắn ra đạn bắn cho không còn nửa người.
“......” Lục Minh nhìn xem toát mồ hôi, bọn người kia bắn hơn hai phút, vẫn không làm
gì được một tay súng máy.
Hắn không biết thủ lĩnh phe đánh lén trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, đối phương từ trên cao nhìn xuống, có đèn pha trợ giúp, súng máy cũng không phải không có gì, mà có tấm thép thép phòng ngự, hai tay bắn tỉa thủ hạ của hắn bắn ra năm phát súng, cũng chưa thể bắn trúng tay súng máy, ngược lại bởi vì tay súng máy trả thù, hao tổn ba gã thủ hạ khi bại lộ mục tiêu.
Truyện "Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (TruyenFull.vn)
Đạn hỏa tiễn đều dùng ở trạm canh gác cùng với của lớn chính diện, còn tòa trạm canh gác bên kia nếu không phải là khoảng cách quá xa thỉ sẽ còn tạo thành thương vong lớn hơn nữa.
“Đèn, trước tiên bắn vỡ đèn pha đi!” Thủ lĩnh không có biện pháp, đành phải làm cho người ta bắn đèn, nếu không có ngọn đèn pha, như vậy tác dụng của súng máy sẽ giảm đi.
“......” Lục Minh lại nghe thấy lại âm thanh “bang bang" bắn tiếp gần một phút đồng hồ, mà vẫn chưa bắn vỡ được ngọn đèn kia, không khỏi thầm toát mồ hôi.
Thuật bắn súng của mấy người này cũng quá tệ đi?
Dựa theo tiêu chuẩn trong lòng của Lục Minh, nhiều người như vậy cũng đều không bắn trúng được cái đèn pha to lớn kia, đương nhiên là thuật bắn súng rất tệ, bất quá đặt tiêu chuẩn ở lính đánh thuê bình thường, ở khoảng cách xa như thế, dùng AK47 có độ chính xác không quá cao, lại ở dưới sự áp chế của súng máy đối phương, muốn bắn nổ đèn pha thì thật đúng là không dễ dàng. Hơn nữa đám người tấn công này lại phi thường khẩn trương, không dám bại lộ thân hình, viên đạn tuy rằng bắn ra âm thanh sưu sưu tới tháp của trạm canh gác kia, thậm chí là xử lý một gã điều chỉnh đèn ở phía sau đèn pha, nhưng ngọn đèn vẫn sáng rực một cách thần kỳ, ở giữa mưa bom bão đạn mà vẫn bình yên vô sự, làm cho người ta vô cùng chán nản.
Binh lính trong doanh trại đã kịp phản ứng. trên tường gỗ xuất hiện thêm rất nhiều ngọn đuốc, đạn như hạt mưa bắn lại đây.
Mấy viên đạn lạc trái lại bắn trúng phía trước hốc cây, Niếp Thanh Lam kinh ngạc nhìn thấy hốc cây có thêm ba vết đạn, nhưng viên đạn lại không biết tung tích. Ngẩng đầu vừa nhìn, thấy Lục Minh tựa như cười mà không cười, một bộ dáng vô cùng đắc ý nhìn mình, trong lòng không khỏi nổi lên từng đợt ngọt ngào, ở dưới sự bảo hộ của hắn, mình chính là vô cùng an toàn.
Lại có một viên đạn pháo từ phía doanh trại bên kia phóng ra lại đây. “Ầm ầm ầm” nổ ở phía trước hốc cây mấy mét, bùn đất điên cuồng bắn tung tóe, cả mặt đất đều bị chấn động.
Tên lính nấp ở phía trước hốc cây thiếu chút nữa bị bùn đất vùi lấp, miệng chật vật phun ra bùn đất.
Một người ẩn núp ở gần đó bị đạn pháo bắn nổ bay đến giữa không trung, bay thẳng đến trước hốc cây,”Ba” một cái đập mạnh xuống ở bên cạnh tên kia, thẳng làm cho tên kia sợ tới mức run run một cái.
“......” Lục Minh cảm thấy, nếu mình không ra tay giúp đỡ, mấy tên đánh lén này sớm
hay muộn cũng sẽ bị hỏa lực hạng nặng của doanh trại bắn chết hết thôi.
Hắn lấy ra súng bẳn tia, trước tiên hướng khẩu súng máy đang điên cuồng phun đạn ỏ phía xa xa kia mà “pằng” buông ra một phát súng.
Súng máy hạng nặng bốc lửa.
Phanh!
Tiếp theo, đèn pha bị dập tắt.
Tên đứng bên ngoài hốc cây kia lúc đầu không ý thức được là người phía sau bắn. nhưng sau phát súng thứ hai đã biết là Lục Minh bắn, hắn kích động quay người lại, hướng về phía Lục Minh đang bưng súng bắn tỉa ngắm về phía trước mặt mà dơ ra ngón tay cái, nói một tràng tiếng Myanmar. 
Phỏng chừng hắn đang tán thưởng thuật bắn súng của Lục Minh, đáng tiếc hắn nói quá nhanh, Lục Minh căn bản là nghe không hiểu.
Phanh!
Lại nhất súng, tên binh sĩ đang khiêng ống phóng rốc-két hướng ra phía ngoài nhắm kia bỗng ngửa mặt lên trời ngã xuống...... Thấy điều này, tất cả đích người đánh lén đều hưng phấn kêu to lên. Thủ lĩnh kia lại càng kích động rống to lên, bảo cho thủ hạ nhân cơ hội vọt đi vào. Lục Minh lại thầm toát mồ hôi, địch nhân đang tăng binh, một đám hỏa lực từ trong doanh trại đang toát ra đến, hiện tại xung phong chẳng phải là muốn chết sao?
Rất nhanh, Lục Minh phát hiện chẳng những bên đánh lén này, thuật bắn súng của lính đánh thuê ở bên doanh trại kia cũng thực sự quá tệ, nào có cái loại bắn thần chuẩn một viên đạn tiêu diệt một địch nhân như trong phim chứ?
Không chỉ nói chính mình, cho dù là cùng đám binh lính đặc chủng như tiểu đội Đặc Cần, Huyết Nhận mà so sánh, cũng là kém cực xa!
Nếu như những người này biết Lục Minh đem bọn họ so sánh cùng với bộ đội đặc chủng tinh nhuệ của quân đội Trung Quốc, nhất định sẽ khóc chết, thế gian làm sao lại có nhiều tay súng thiện xạ như vậy được? Trung Quốc là bởi vì quân nhân cũng đủ nhiều, bộ đội đặc chủng là trong vạn người tuyển chọn ra một người. Đặc cần tiểu đội lại là ở trong một ngàn bộ đội đặc chủng chọn ra một người, thuật bắn súng của bọn họ mà đặt tới trong lính đánh thuê trung, cơ hồ là bất cứ một người nào, cũng có thể sắp xếp tiến vào trong hai mươi vị trí trước trong giới lính đánh thuê, người giống như nam tử lãnh khốc số 2 cùng với tay súng bắn tỉa số 9, mà đặt tới trong giới lính đánh thuê, thuật bắn súng tuyệt đối là người trâu bò ở năm vị trí đầu.
Về phần “Súng Thần” giống Lục Minh như vậy, đó căn bản không phải là bọn họ có thể tưởng tượng......
Cho nên, phe đánh lén tiến công cùng phe bảo vệ doanh trại tuy rằng bắn tới thật ầm ĩ, nhưng người chết cũng không nhiều, bên người đánh lén bị chết năm sáu người, bên doanh trại chỉ chết bảy tám người, trong đó ba người là bị đạn hỏa tiễn nổ chết, hai người là Lục Minh bắn chết, người đánh lén bên này, kỳ thật chỉ bắn chết bên bảo vệ doanh trại chỉ có hai ba người thôi.
Phanh! Lục Minh lại một súng xử lý một tên dựng lên súng máy ở cổng doanh trại, dẫn tới tên ở phía trước tên kia quay đầu lại hướng về phía Lục Minh vươn ngón tay cái liên tục.
Hắn căn bản không có nhận ra Lục Minh không phải người của bọn họ, thậm chí không có thấy rõ Lục Minh là tránh ở trước hốc cây.
Người này còn tưởng rằng Lục Minh mai phục quá tốt, chọn một cái lùm cây thật sự rất khéo léo, toàn bộ thân mình đều có thể ẩn nấp kín lên. Hắn vừa nghe thấy tiếng súng, ở phía đầu tường của hàng rào gỗ đối diện bỗng nhiên lai có người ngã xuống, làm cho hắn mừng rỡ thiếu chút nữa hoa chân múa tay nhảy lên vui sướng......Kỳ thật không chỉ có hắn, tên thủ lĩnh đang chỉ huy cũng phi thường kích động, hắn không biết là người huynh đệ nào đột nhiên bùng nổ tài năng, không phát nào trượt, hắn chỉ biết là, hiện tại đã bắn cho phe bên doanh trại kia tới hoa rơi nước chảy.
Thủ lĩnh phát ra mệnh lệnh cho mười mấy binh lính xông lên , ở dưới tình huống Lục Minh liên tiếp bắn chết tay súng máy ở cửa doanh trại, không còn có người nào dám mang súng máy ra nữa.
Mười mấy binh lính hướng tường bao quanh mà ném tới hai ba quả lựu đạn, làm cho nổ “ầm ầm ầm” vang lên.
Có một binh lính còn tại hàng rào gỗ ném bom, một đám người liền nhanh chóng chạy về , trong đó có một người chạy trốn hơi chậm, bị cột gỗ vụn do bom bắn tung tới đập trúng đầu, toàn bộ đầu đều vỡ nát.
“Sơn Đức, con dế nhũi nhà ngươi, mau thả người của chúng ta ra, nếu không, lão tử liền hỏa thiêu doanh trại của ngươi một phen !”
Thủ lĩnh kia đem loa lớn đặt lên miệng mình, núp ở phía sau cây cối, lớn tiếng kêu nói Lục Minh cùng với Niếp Thanh Lam hiện tại mới hiểu được, nguyên lai đám người đánh lén này là tới cứu người, trách không được dù súng bắn như tiếng sấm, nhưng vừa thấy đã kích được doanh trại liền dừng tay. Hóa ra bọn họ chỉ là muốn thông qua chiến đấu đến uy hiếp, cũng không phải toàn lực cùng người trong doanh trại đánh nhau.
Ngẫm lại cũng hợp lý, chỉ có năm sáu chục người, nếu muốn ăn luôn cả doanh trại này căn bản là không có khả năng, nhưng nếu chỉ quấy rầy địch nhân, vậy cũng có đủ thực lực rồi.
Câu trả lời của bên doanh trại với tên thủ lĩnh, là một trận pháo cối ầm ầm bắn lại.
Đạn pháo gào thét mà bắn tới, cho dù bên kia tính điểm đạn rơi rất kém cỗi, bất quá cũng làm cho đám người đánh lén bên ngoài sợ tới mức run cả da đầu, xem ra bên doanh trại có chừng hơn mười cửa bắn pháo cối, ánh sáng sắc bén màu đỏ của đạn pháo trong nháy mắt bắn xuống. May mắn tính độ lệch thật sự rất tệ, nếu không phía người đánh lén sẽ là toàn quân bị diệt......Đạn pháo nổ lên, chấn cho mặt đất rung động nứt ra mảng lớn. Không ít người đều bối rối né qua trốn đi.
Lục Minh trái lại không có, hắn dịu dàng che cái lỗ tai của Niếp Thanh Lam, lẳng lặng chờ đợi tiếng pháo kích chấm dứt.
Niếp Thanh Lam trong lòng vô cùng ngọt ngào, tên bại hoại này thực sự ôn nhu, còn dùng hai tay che cái lổ tai của mình. Nàng rất kích động, rốt cuộc bất chấp rụt rè, hai tay cũng che lên hai cái lổ tai của hắn, môi anh đào đỏ mọng tiến đi lên, khẽ hôn lên môi hắn, lại ở lúc hắn mút vào, đồng thời đem cái lưỡi nhỏ thom tho của mình đưa lại đây cho hắn......
Bên ngoài, tiếng pháo ầm vang, mặt đất chấn động rung chuyển.
Mà bên trong cái buồng, có hai người lại đang ở trong lúc hôn môi với tình cảm mãnh liệt, triền miên vô tận, giống như trời đất cũng không còn tồn tại vậy.
Tình yêu của Lục Minh cùng với Niếp Thanh Lam, ở trong tiếng pháo lại thăng hoa, ở trên chiến trường nguy hiểm, tình yêu của hai người càng phát ra xinh đẹp, càng phát ra nồng cháy! Tuy rằng tiếng pháo ù ù nổ mạnh, nhưng lại thành thời gian ngọt ngào hạnh phúc nhất của hai người......
Hôn hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Niếp Thanh Lam bỗng nhiên chảy xuống nước mắt tới.
Lục Minh cảm thấy nước mắt nóng hổi, mang chút mằn mặn tiến vào trong môi của hai người, trong lòng kinh ngạc, sinh ra ý đau lòng, khẽ hỏi: "Làm sao lại khóc?"
"Đứa ngốc, đó là em vui vẻ!" Niếp Thanh Lam rơi lệ, là bởi vì nàng nghĩ lúc trước tại trên cao hai mươi lăm tầng, cùng Lục Minh hôn môi mãnh liệt sẽ trở thành ký ức hôn môi tốt đẹp nhất trong suốt cuộc đời của nàng, lúc đầu cho rằng không thể có ký ức nào càng thêm khó quên hơn, không nghĩ tới, lúc này đậy tại trong lửa đạn thế này. lại cùng hắn ủng hôn, càng thêm ngọt ngào, càng thêm khắc cốt ghi tâm...
"Ngoan, không khóc!" Lục Minh gắt gao mà đem hồ ly mỹ nhân ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng mà hôn tới vết lệ trên mặt của nàng.
Niếp Thanh Lam thấy hắn ngốc nghếch an ủi, càng cảm động, môi anh đào lại gần đi tới, cùng hắn kích động hôn, vị mặn nước mắt trên môi hai người biến hóa, dần dần bị vị ngọt ngào bao phủ, sau đó, hai người càng cảm thấy nhiều hơn một loại tâm hồn giao hòa tuyệt vời!
Hôn môi, thật lâu chẳng phân biệt được (môi ai ra môi ai đó).
Ý, triền miên vô tận.
Trong phòng làm việc của doanh trại, tư lệnh Sơn Đức căm tức vỗ mạnh bàn mắng to.
Vừa bị tập kích, lúc đầu hắn sợ đến giật mình. Thật đúng là tưởng súng thần của quân đội Trung Hoa kia đã tới, thiếu chút nữa tiểu ra quần. Không nghĩ tới, lại là đối thủ một mất một còn Bác Lao kia. Cũng không biết người này kiếm đâu ra được vài viên đạn hỏa tiễn. Đem tháp trạm canh gác của mình đều bắn nổ tung. Này cũng không phải việc làm cho hắn căm tức nhất. Làm cho hắn thống hận, là tên quỷ nghèo Bác Lao kia chẳng biết làm sao có thể mời được mấy người lính đánh thuê có thuật bắn súng tinh chuẩn, đem mấy tay súng máy của mình giết chết. Phải biết rằng huấn luyện ra được một tay súng máy tốt chính là phải lãng phí vô số đạn. Bây giờ bị hắn một lần liền giết chết năm người. Nói không đau lòng đó là giả!
"Cậu đi nói cho tên ngốc Bác Lao kia rằng, nếu hắn còn dám ở bên ngoài điên khùng đùa giỡn. Lão tử chính là sẽ dùng pháo cối bắn cho hắn nổ thành bùn nhão!" Sơn Đức tư lệnh đập bàn mắng to.
"Tư lệnh. Không bằng đem người của Bác Lao trả lại cho hắn đi. Bằng không đấu tiếp như vậy nữa. Chúng ta cũng rất tổn thương nguyên khí." Sĩ quan phụ tá cẩn thận hỏi.
"Bọn họ cả một phân tiền tiền chuộc cũng không chịu cho. Muốn lão thả người, đó là không có khả năng!" Sơn Đức tư lệnh biết Bác Lao gần đây kiếm được một lượng ngọc thạch. Hẳn là có thu vào được chút tiền phi nghĩa. Không ép lấy một chút. Thế thì thật đúng là phải xin lỗi mình. Ngừng một chút, hắn lại phất tay nói: "Tùy tiện thả mấy người trở lại đi. Để cho bọn họ tiện thể nhắn cho tên Bác Lao kia, nếu như hắn còn đánh. Không giao tiền chuộc người. Vậy lão tử đem tất cả nữ nhân tiểu hài tử bắn chết. Đừng bức lão phải làm quá tuyệt tình!"
"Rõ. Tư lệnh anh minh." Sĩ quan phụ tá đợi hồi lâu, chính là những lời này.
Nếu không thả vài người trở lại, tên Bác Lao kia chịu đi mới là lạ.
Bây giờ cách hừng đông còn muốn vài tiếng đồng hồ nữa, buổi tối ai cũng không dám đi ra ngoài phản kích, cố thủ lại dù ngộp thở, pháo cối bắn là có chút uy hiếp, nhưng mà đạn pháo cũng phải có tiền mua a. Thủ hạ của Bác Lao đều là một đạn mạng thối nát, bị nổ chết, còn giúp Bác Lao tiết kiệm một khoản tiền thuê đó!
Sĩ quan phụ tá tại mang mười tù binh trong doanh trại thả đi ra, đuổi ra khỏi doanh trại, làm cho những người đói chết bước đi cũng đều đi không vững này truyền lời tới cho Bác Lao.
Suy nghĩ một chút, hắn lại cho thả tiểu lão bà đầy đặn của Bác Lao kia đi ra, đưa đến phòng làm việc của Sơn Đức tư lệnh.
Sơn Đức tư lệnh rất thoả mãn, hắn bị chồng của ả đàn bà này, một ngụm tức khí không có chỗ trút ra, vừa vặn ở trên người nữ nhân này báo thù lại mối thù một súng đi.
Hắn lập tức cởi đây lưng, chuẩn bị đem nữ nhân kia ấn xuống. Nữ nhân kia đã sớm bị Sơn Đức tư lệnh cưỡi qua vô số lần, căn bản không phản kháng, chỉ là chạy như cướp đến trước bàn, đem quả táo cùng bánh bích quy liều mạng nhét hướng vào trong miệng.
"Con mẹ nó, ngươi ăn cái gì, trước tiên, chờ lão tử sảng khoái xong, ngươi lại ăn!" Sơn Đức tư lệnh rất căm tức cởi quần, một bên dùng lực vuốt cái mộng trắng nộn của người đàn bà kia.
"A đừng a!" Nữ nhân kia tranh thủ gọi hai tiếng, cúi xuống tại trước bàn liều mạng cầm lấy bánh bích quy, nuốt đến mức quá gấp, lại bị Sơn Đức tư lệnh đùa cho lợi hại, nghẹn đến thẳng mắt trợn trắng. Nàng muốn nắm chặt thời gian ăn cho no, bằng không, chờ khi lão bà của Sơn Đức tư lệnh vừa ra tới, khẳng định vài ngày cũng không có thứ gì ăn, xú bà nương kia là hũ dấm chua siêu lớn, nếu không còn có chút sợ Bác Lao trả thù, mụ ấy đã sớm giết mình.
Vài phút sau, trong tiếng pháo, Sơn Đức run run một hồi, sảng khoái nằm dài trên người nữ nhân kia thở đốc.
Chờ khi thở hổn hển đi qua, lại duỗi tay ra đánh một cái lên cái mông của người đàn bà kia: "Cút, chờ lão tử bắt được Bác Lao, lại hảo hảo chơi đùa ngươi trước mặt hắn!" Trong lòng nữ nhân kia cười nhạt, có điều là mặt ngoài lại cúi đầu, đồng thời tại lúc kéo quần lên, đem mấy quả táo cùng một bao bánh bích quy nhét vào trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.