Lục Minh lén chuồn ra đến đập chứa nước Bạch Dũng. Nhìn lại ngôi biệt thự trên bờ. Bên kia đèn sáng trưng. Mọi người vẫn đang ở trong vũ hội choáng ngợp vàng son. Trở lại khách sạn nhỏ. Đã là lúc nửa đêm. Lại thay đổi quần áo ở nơi ngủ trọ. Lục Minh mở của. Chuẩn bị đi ra ngoài. Kinh ngạc phát hiện ra ông chủ khách sạn còn chưa ngủ. Đang cùng một người đàn bà mông to đang nói chuyện trên trời. Trên mặt lộ ra từng đợt cười đáng khinh. Thỉnh thoảng đưa tay vuốt vuốt với a đại muội kia. Hắn thấy Lục Minh đi ra. Cũng mang chút kỳ quái. Bỏ đại muội kia xuống. Chạy xuống lầu hỏi:"Lão đệ. Làm sao thế?Không ngủ được sao?" "Ngủ rất tốt. Không ngờ bị điện thoại của vài huynh đệ đánh thức . Tôi cũng không muốn đi. Bất quá bọn hắn nói có mèo tóc vàng......" Lục Minh ha hả cười nói. "Huynh đệ. Cậu thật mạnh!" ông chủ kia thấy Lục Minh nửa đêm còn muốn chạy ra ngoài chơi nữ nhân. Nghĩ thầm tiểu tử này phỗng chừng không sống được vài năm nữa. Vừa mới XXX xong, còn chưa tỉnh ngủ. Bây giờ lại đi chơi mèo tóc vàng. Phá hư thân thể như vậy. Sợ rằng dù cho uống thuốc tiên cũng không chịu nổi. Đương nhiên cái này cùng hắn không quan hệ. ông chủ khách sạn chỉ là tán thưởng thân thể của Lục Minh. Lại giúp Lục Minh gọi một chiếc taxi. Lục Minh cho hắn một trăm nguyên tiền boa ông chủ khách sạn nhất thời cảm thấy tiểu tử này kỳ thật không thiếu tiền. Đến chỗ của mình tìm nơi ngủ trọ. Phỏng chừng là vừa chơi nữ nhân xong, không chịu được mệt nhọc. Cho nên mới sẽ ngã đầu ngủ. Hiện tại vừa tỉnh ngủ lại muốn chạy tới chơi đùa nữ nhân. Nhìn theo bóng dáng của Lục Minh, ông chủ khách sạn mang chút hâm mộ nói thầm một câu:"Tuổi trẻ chính là tốt." Trên lầu, đại muội ngáp nói:"Ông chủ tán gẫu nữa hay không ? Không tán gẫu tôi ngủ đây. Ông chủ khách sạn vừa nghe liền hô to:"Chờ ta!" Ngồi taxi đi dạo qua Lam Hải một vòng. Đổi qua hai chiếc taxi. Cuối cùng cảm thấy không có gì khác thường. Lục Minh mới đứng ở ven đường. Gọi điện thoại để cho nam tử lãnh khốc số 2 tới đón mình. Mười phút sau, lái xe tới đón mình, không phải nam tử lãnh khốc số 2 mà là Niếp Thanh Lam mặc áo ngủ. Có lẽ Niếp hồ ly này phỏng chừng dặn nam tử lãnh khốc số 2 một khi có tin tức liền báo cáo cho nàng. Mà nàng vừa nhận được báo cáo, ngay cả áo ngủ cũng không thay kịp đã chạy đến. Lục Minh nhìn thấy thế. Trong lòng ấm áp, cảm giác có người lo lắng cho mình. Thật đúng là không tệ ! Niếp Thanh Lam thấy Lục Minh nhìn mình chằm chằm không dứt, mặt ngọc ửng đỏ. Tim đập tăng tốc. Người này đang nhìn cái gì chứ, không phải chỉ là mặc đồ ngủ thôi sao? Hắn cũng không phải chưa từng thấy! Nàng nghĩ đến đây. Tim đập dần bằng phẳng trở lại. Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia trợn mắt liếc hắn một cái, rồi hô lái xe một tiếng hướng về nhà ở Phong Đan Bạch Lộ mà đi. Niếp Thanh Lam thấy trong mắt Lục Minh nhìn mình không phải lục quang của lang sói. Mà là tràn đầy tình ý làm cho nàng cảm thấy từ mắt hắn truyền ra luồng khí ấm ngọt ngào vào tới tận đáy lòng. Không khỏi đưa cho hắn một bình nước, che giấu đi ngượng ngùng của mình, lên tiếng hỏi:"Thế nào? Tìm được những thứ gì?" "Thơm quá!" Lục Minh từ cổ áo rộng của Niếp Tharih Lam thấy được đường viền cong thậm chí thấy cả bóng gò núi cùng với sợi dây áo ngực hồng nhạt ở bên trong. Trong lòng nổi lên một trận kích động. Trong lúc vô ý nhìn thấy được đồ tốt như vậy. Thật sự là hạnh phúc! Hắn bắt lấy cái tay như ngọc kia, nói:"Tiểu hồ ly, đêm nay em ngủ cùng anh. Anh đem tất cả bí mật tìm được đều nói cho em biết!" "Em muốn cùng anh ngủ. Đại sắc lang anh còn có thể ngồi không mà nói chuyện sao?" Thanh Lam liếc một cái đã biết quỷ kế của Lục Minh. "Vây mát xa cho anh được không?" Lục Minh giảm bớt điều kiện. "Vậy cho anh hôn một cái." Lục Minh lại giảm bớt điều kiện. Niếp Thanh Lam lắc đầu. "Anh cam đoan. Anh chỉ hôn một cái! Yên tâm. Anh có thể chịu được. Sẽ không làm bậy . Chỉ cần em nói ngừng. Như vậy liền lập tức ngừng. Em thấy như thế nào?" Lục Minh hứa chính mình không thay đổi hóa thân thành sắc lang. Sau đó thử hỏi. "Không được tốt lắm!" Cái mũi nhỏ của Niếp Thanh Lam khẽ hừ một cái:"Anh chịu được. Nhưng em không nhịn được!" "Hì hì!" Niệp Thanh Lam nhìn bộ dáng ngây ngốc của Lục Minh. Không nhịn che cái miệng nhỏ nhắn lại lén cười, tên vô lại này có đôi khi cũng rất đáng yêu! Hai người không ngừng than nhau. Thẳng đến trong nhà, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn ngồi ở trên ghế sa lon tại đại sảnh. Giai Giai thì ở phòng bếp, mặc áo ngủ chuẩn bị đồ ăn khuya cho Lục Minh. Lục Minh bước vào trong nhà, phát hiện có một loại hạnh phúc ấm áp đặc biệt tràn trề từ đáy lòng. Mang chút cảm động ngồi xuống. Giống như đại lão gia hưởng thụ sự hầu hạ của chúng nữ. Nơi này chính là nhà mình. Bất luận là chính mình rời đi bao lâu. Chung quy các nàng vẫn sẽ ở chỗ này chờ chính mình. Chúc Tiểu Diệp cùng với Nhan Mộng Ly có lẽ nghe được tiếng ô tô nên từ trên lầu đi xuống dưới. Cô gái nhỏ Nhan Mộng Ly này vẫn mang theo tình ý nồng đậm. Kêu một tiếng ca ca. Mơ mơ hồ hồ đi tới bên cạnh hắn. Tự nhiên dựa vào trong lòng ngực của hắn mà tiếp tục ngủ. Chúng nữ một bên nhấm nháp đồ ăn khuya, một bên yên lặng nghe Lục Minh kể chuyện dò xét đập chứa nước Bạch Dũng đêm nay. Lúc đầu nghe được Lục Minh nói Hoàng cục trưởng chỉ ba phút đồng hồ đã chấm dứt chiến đấu. Chúng nữ đều có chút đỏ mặt. Lại nghe đến đối thoại của lão Lý cùng với Tiểu Liên kia lại có có chút giật mình. Không thể tưởng được cái ổ Nhật dâm kia đã mở hai năm mà bên ngoài vẫn không biết chuyện Cuối cùng, nghe Lục Minh nói tới chuyện Mã lão cùng với phòng thí nghiệm sinh hóa. Các nàng Niếp Thanh Lam cùng với Cảnh Hàn mỗi người biến sắc. Nhất là Niếp Thanh Lam. Nàng biết rõ hậu quả khủng bố nếu như vi rút lan truyền đi ra. "Lục Minh. Ý của anh là hai tháng sau bọn họ mới có thể nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh chống vi rút. Đúng không? Chúng ta bây giờ còn là an toàn. Tới lúc thích hợp, anh dẫn người đánh bất ngờ đem nơi đó hủy đi. Như vậy hẳn là không có việc gì chứ?" Chúc Tiểu Diệp bình tĩnh, nàng tin tưởng vào năng lực của Lục Minh. Nếu như chuyện này nguy hiểm lại khẩn cấp. Như vậy Lục Minh cũng sẽ không trở về an nhàn mà ăn khuya. Là sẽ mang đám tiểu đội Đặc cần đi công kích ngay. Lục Minh cười. Nói:"Anh còn muốn dùng nơi đó thả lưới. Càng càng nhiều cá lớn hơn! Ví dụ như. Bọn Nhật bởi vì dời đi lực chú ý của chúng ta. Bọn họ sẽ nghĩ cách ở Hongkong. Đó đều là chịu chết. Chúng ta có thể thoải mái tiêu diệt sự cạnh tranh cùng với mưu đoạt thị trường của đặc công Nhật. Bọn họ sẽ cảm thấy. Lực chú ý của chúng ta đã bị bọn họ dời đi thành công. Cảm thấy Lam Hải là an toàn. Cứ như vậy an tâm nghiên cứu. Chờ bọn hắn sắp nghiên cứu ra. Anh phải đi tiếp thu thành quả của bọn họ." "Địch nhân khẳng định sẽ không dời đi lực chú ý của chúng ta nếu như địch nhân không có chuyện. Chứng minh nghiên cứu thành công, ở thời điểm bọn họ liều mạng dời đi tầm mắt của chúng ta. Chúng ta vẫn là an toàn !" Cảnh Hàn bình tĩnh phân tích nói: " Tại dưới loại tình huống này, chúng ta làm có thể tàn nhẫn một chút. Tăng thêm đả kích mạnh mẽ cho đối phương. Mà địch cũng sẽ vì đòn sát thủ cuối cùng kia mà cố hết sức nhẫn nại! Nếu như địch nhân không muốn làm ra hy sinh . Chứng minh nghiên cứu thành công, chúng ta phải lập tức chọn dùng hành động như sấm sét đánh không kịp bưng tai!" "Đúng. Mọi người yên tâm. Anh có thể lén đi một lần thì có thể lén vào đi hai lần. Cách mỗi một đoạn thời gian ngắn. Anh sẽ lén đi dò xét tin tức." Lục Minh nhẹ giọng an ủi nói:"Hơn nữa anh có được một giọt dung dịch của bọn họ. Anh nhìn xem có thể phá giải vi rút của bọn họ hay không! Nói không chừng chúng ta còn có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh trước đó!" "Chuyện này. Phải báo cáo quân đội bởi vì chuyện trọng đại......" Niếp Thanh Lam hướng về phía Lục Minh gật đầu, dịu dàng nói:"Anh phải nghĩ tới, đối phương cũng lo sợ vạn nhất cuối cùng bị người đi phá hư. Vậy nói không chừng địch nhân cũng có ám chiêu. Cho nên, chúng ta vẫn là thông báo để làm một cái chuẩn bị. Đương nhiên chuyện này phải là tuyệt mật. Tuyệt đối không thể truyền ra..... Trừ đám Trương lão, Lô lão ra, không thể nói cho người khác. Đúng rồi. Chúng ta có lẽ có thể hỏi Hình gia gia chuyện này rất được... Lục Minh. Anh hỏi ý kiến của Hình giá gia một chút đi!" "Anh vừa rồi đã dùng di động bảo số 2 gửi đi tin tức tuyệt mật. Tin tưởng hắn đang cùng Hình gia gia thảo luận." Lục Minh đã sớm nghĩ tới điểm này. "Em cảm thấy đây là trời trợ giúp chúng ta!" Giai Giai vui mừng lộ ra nụ cười:"Nếu không có chuyện hợp đồng của Lâm Vũ Hàm. Lục Minh sẽ không dò xét đêm nay. Chúng ta cũng sẽ không biết chân tướng. Đây đều là ý trời!" "Nói như vậy. Không chỉ có Vũ hàm, còn có ôn Hinh phu nhân. Nàng đã sớm bảo Lục Minh đi đập chứa nước Bạch Dũng để tra xét tai hoạ ngầm đó!" Niếp Thanh Lam hi hi cười. "Các em đều là ngôi sao may mắn của anh......" Lục Minh đồng ý gật đầu. "Ân!" Nhan Mộng Ly trong lồng ngực hắn nói mê. Giống như đồng ý với lời Lục Minh nói vậy. Nàng xoay thân mình ra một chút. Trán gối lên trên đùi của Lục Minh. Tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng của hắn. Ngủ rất ngon. Đặc biệt khi Lục Minh lấy tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với vuốt mái tóc dài óng ả của nàng, nàng đang ngủ lại lộ ra nụ cười hạnh phúc. Cô gái nhỏ này nhất định đang nằm mơ. Giấc mộng đó, nhất định cũng rất đẹp đi! Lục Minh hơi ngừng lại. Cảm thấy đây là lúc nói tới chuyện huyết mạch. Cùng mọi người thảo luận sẽ rất tốt. Đặc biệt là Cảnh Hàn. Nếu như quá trình tinh lọc thân thể ở trong cổ mộ chính là làm tỉnh lại viễn cổ huyết mạch. Như vậy mình cũng có thể phục chế lại cái phương pháp này. Đồng dạng dùng phương pháp ở trên người của chúng nữ Nhan Mộng Ly là người đầu tiên trong chúng nữ. Thân thể của nàng thăng hoa đầu tiên. Chẳng lẽ nguyên nhân nàng có thể thoái mái khiêu vũ trong lòng bàn tay của mình là làm tỉnh lại viễn cổ huyết mạch sao? Nếu như này đáp án là khẳng định . Vậy thì huyết mạch nàng làm thức tỉnh là cái huyết mạch cổ gì? có rất nhiều thứ mà một mình Lục Minh không thể suy nghĩ cẩn thận. Hắn cần chúng nữ phối hợp. Cho nên, hắn đem chuyện hiểu được viễn cổ huyết mạch ở trong phòng thí nghiệm sinh hóa nói ra. "Viễn cổ huyết mạch? Anh nói làm viễn cổ huyết mạch tỉnh lại?" Cảnh Hàn nghe xong có một chút ngẩn người. Nàng quả thực cảm thấy cơ thể của mình cùng trước kia có rất nhiều sự khác nhau. "Chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng. Vậy có phải là nói Viễn cổ huyết mạch của chúng ta đều là Viêm Hoàng nhị đế ?" Niếp Thanh Lam mang chút hâm mộ nhìn về phía Cảnh Hàn. Nàng cảm giác lãnh mỹ nhân này nhất định là làm tỉnh lại viễn cổ huyết mạch. Nếu không võ công làm sao tăng nhanh đến như vậy? Quả thực có thể dùng tiến triển cực nhanh để hình dung tốc độ của lãnh mỹ nhân. Trước kia nàng vẫn là bại tướng dưới tay cùa mình. Chính mình bây giờ được Lục Minh đả thông kinh mạch toàn thân cũng chỉ có thể đánh ngang tay. Cảnh Hàn quay lại nhìn Niếp Thanh Lam một cái. Khẽ lắc đầu. Nàng tuy thân thể được quá trình tinh lọc Thăng hoa đề thăng. Nhưng là nàng vẫn chưa hết hiểu hết được toàn bộ. Có lẽ là một vấn đề khác. Viễn cổ huyết mạch hẳn là không phải người thường có thể hiểu được . Mọi người phải phối hợp với Lục Minh đến làm. Để hắn lĩnh ngộ được Gật gật đầu. "Viễn cổ huyết mạch về sau nói tiếp. Chính là thân thể của chúng ta phái ở trong thời gian ngắn nhất đề thăng......Bại hoại. Anh có nghe hay không?" Thanh Lam bất kể như thế nào. Chính mình phải cùng Cảnh Hàn đặt tới vị trí ngang hàng. Nếu không để nàng có thân thể thăng hoa dễ dàng siêu việt chính mình. Vậy rất không công bằng. "Lục Minh có một cơ hội tiến vào huyền diệu chi cảnh. Cái này không thể vội!" Chúc Tiểu Diệp hiểu điểm này của Lục Minh nhất. Nếu như hắn có thể tùy thời sử ra "Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật". Như vậy cứu Trương Viện Viện cũng không cần phí sức như vậy. May mắn chính là, dù Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật không thể tùy ý sử dụng. Nhưng hành động đem thân thể chúng nữ tinh lọc thăng hoa này, đối với Lục Minh mà nói sẽ dễ dàng hơn. Nhan Mộng Ly giúp hắn xoa bóp vai. Hắn cảm động một cái. Liền tự nhiên xuất ra. Niếp Thanh Lam chỉ là khát vọng sớm đề thăng lên. Nhắc nhở một chút Lục Minh. Tự nhiên cũng biết không thể vội. Khẽ cáu liếc mắt nhìn hắn một cái tỏ vẻ chính mình không bằng lòng. Tư thái mười phần nữ nhân. Làm cho chúng nữ che miệng lén cười vui. Lục Minh trong lòng lại đại tán thưởng mị lực của Niếp hồ ly này. Thực là càng ngày càng làm cho người ta thần hồn điên đảo, vẻn vẹn là một cái liếc hờn dỗi. Cũng có thể làm cho mình mê muội hồi lâu. Trong truyền thuyết. Mỹ nhân cười nghiêng nước nghiêng thành. Lại cười đổ cả giang sơn. Chỉ sợ cũng không hơn được nụ cười này đi! Mọi người đang muốn thảo luận tiếp về vấn đề viễn cổ huyết mạch này thì từ điện thoại di động của Lục Minh rung động đồng thời nổi lên tiếng chuông đặc biệt. Hình Ngũ Kiều lão nhân gửi đến tin tức tuyệt mật...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]